亲密关系 - CHƯƠNG 127

22 1 0
                                    


Chương 127: [Tiêu Linh x Cảnh Tư] - Chương 22

Khi Cảnh Tư tỉnh dậy, phát hiện toàn thân mình đang lõa lồ dựa vào người Tiêu Linh, nàng hoảng hồn, nháy mắt tỉnh cả ngủ. Còn may là Tiêu Linh đang ngủ say, bằng không nhìn bộ dạng hoảng hốt của nàng, phỏng chừng sẽ chọc ghẹo nàng.

Đêm qua cuồng hoan quả thật không giống như chuyện buông thả mà Cảnh Tư có thể làm được, giờ nàng nhớ lại, mới cảm thấy thật điên cuồng. Nghĩ vậy, Cảnh Tư nghiêng người muốn rời giường, nhưng khi tầm mắt nàng nhìn đến gương mặt đang say ngủ của Tiêu Linh, lại đột nhiên loạn nhịp, cả người bất động.

Tiêu Linh ngủ say bớt đi một chút quyến rũ và cường thế của mọi ngày, trông xinh đẹp mà vô hại, bất kể nhìn từ góc độ nào cũng đều xinh đẹp cực kỳ. Cảnh Tư chưa từng gặp qua người phụ nữ nào đẹp hơn Tiêu Linh, có lẽ có, nhưng tiếc rằng cốt cách tao nhã và ý vị đó, không một ai sánh bằng. (Đại tỷ, tỷ háo sắc quá, tỷ khen 10 năm nay rồi đó!)

Ngẫm lại nàng đã lẩn quẩn mấy năm nay, cũng từng buông tay, từng đau khổ, từng vật vã, nhưng cuối cùng vẫn trốn không thoát vòng tay của Tiêu Linh. Nếu đây là ý trời, đã chẳng phải là người, cuối cùng trong cái cuối cùng, hay là cứ đổ tội hai người cam tâm tình nguyện trầm luân đi.

Thu lại ánh mắt đang mải miết nhìn Tiêu Linh, Cảnh Tư đứng dậy xuống giường, rõ ràng động tác cố ý thật nhẹ nhàng, không ngờ vẫn làm Tiêu Linh đang ngủ mơ thức dậy.

"Sao không ngủ thêm chút nữa?" Tiêu Linh còn buồn ngủ nhìn đồng hồ báo thức bên giường, chỉ mới tám, chín giờ sáng, hiển nhiên còn chưa đến giờ mọi ngày cô thức dậy.

Lúc này Cảnh Tư đã mặc áo tắm vào, nghe Tiêu Linh hỏi, nàng nghiêng đầu nói: "Cô ngủ thêm một lát đi."

Nếu đã bị đánh thức, đương nhiên Tiêu Linh cũng không muốn ngủ tiếp, cô chống đầu nhìn đôi chân thon dài trắng nõn của Cảnh Tư lộ ra bên dưới áo tắm, giơ tay ngoắc nàng, chất giọng mới sáng ngủ dậy nghe khàn khàn, càng thêm gợi cảm. "Lại đây."

Đoán được lúc này Tiêu Linh kêu mình qua thì cũng không có chuyện gì quan trọng, Cảnh Tư mặt không đổi sắc im lặng nhìn chằm chằm Tiêu Linh mấy giây, không chịu nổi nụ cười quyến rũ nơi khóe miệng cô, thản nhiên nghe lời cô đi lại sát bên giường.

Cảnh Tư vừa đến gần, Tiêu Linh lập tức lanh mắt lẹ tay kéo nàng ngã ngồi lên giường, không đợi Cảnh Tư kịp lên tiếng ngăn cản, Tiêu Linh đã từ sau lưng ôm nàng, cơ thể dán sát vào người nàng, từ từ bao bọc lấy nàng từ phía sau. Hơi ấm xuyên qua hai cơ thể đang dán chặt vào nhau truyền lại, lòng Cảnh Tư chỉ vì cái ôm này mà mềm nhũn, nàng cảm giác được môi Tiêu Linh tiến đến bên tai mình, thấp giọng nói: "Em có còn nhớ không, ngày xưa khi chúng ta ở bên nhau, mỗi sáng thức dậy tôi đều ôm em như thế này, sau đó em còn đi chuẩn bị bữa sáng cho tôi nữa."

Trí nhớ vĩnh viễn thứ khiến người ta hồi tưởng, Cảnh Tư theo lời Tiêu Linh mà nhớ lại cảnh tượng năm ấy, thờ ơ nói: "Sau khi rời khỏi cô, tôi không còn làm chuyện nhàm chán đó nữa."

Tiêu Linh ngậm vành tai tinh tế của Cảnh Tư vào miệng, nghe Cảnh Tư nói vậy, đôi mắt cô rực sáng, cười đầy thâm ý: "Nghe giống như em đang gián tiếp biểu đạt tôi là độc nhất vô nhị với em."

BHTT - 亲密关系(18+)Where stories live. Discover now