Chương 2

633 55 3
                                    

Chương 2

Dịch: Dã Lam

Cậu học sinh đeo cặp sách, lúc nói ra câu đó, cậu hơi nghiêng người sang, chiếc cằm trắng nõn xinh xắn dịch ra khỏi cổ áo, đôi mắt trong trẻo nhìn hắn, khẽ mỉm cười.

Cậu nói thẳng thắn cực kỳ, cứ như đây là một chuyện vui đùa không quá quan trọng.

Thật ra cậu khá là cao, chỉ thấp hơn Tạ Trạch Duyệt một chút xíu.

Nhưng điểm khác lạ của cậu là cậu không có cảm giác áp bức ngột ngạt thường có của con trai cao lớn, thậm chí da cậu còn trắng hơn cả lông áo, lúc đứng cạnh hắn bị tia sáng chiếu rọi, thậm chí có cảm giác như bán trong suốt... Cả đôi tay kia nữa, gầy gò, khớp xương bị lạnh hơi ửng đỏ, cứ như sờ một cái thôi cũng sẽ để lại vết, tinh xảo như búp bê sứ.

Tạ Trạch Duyệt nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt toát ra vẻ có chút hứng thú như đang phán đoán tính thực tế của chuyện đùa vui này.

Nhìn nhau chốc lát, điện thoại Hứa Linh vang lên.

Hứa Linh liếc mắt nhìn màn hình, nhận cuộc gọi.

"Alo?" Giọng nói lười biếng, rất tùy ý.

"Không phải em nói muốn chia tay sao?" Hứa Linh toát ra vẻ hòa nhã hiếm có nói: "Anh đồng ý rồi, sao em lại đổi ý hả?"

Giọng nói rất dịu dàng, hà ra ít hơi nóng biến thành sương trắng.

Đôi mắt đen của Tạ Trạch Duyệt nhìn cậu một lát rồi không nhìn nữa.

Giọng trong điện thoại là của con gái, không bật chế độ rảnh tay cũng nghe thấy, nghe giọng điệu nói chuyện của hai người, có lẽ cô gái kia đang gây chuyện chia tay với cậu.

"Đừng khóc, khóc lóc gì chứ?" Hứa Linh cầm điện thoại nói, "Anh về sẽ mang bánh gato cho em. Không phải sắp sinh nhật rồi sao?"

Nói thêm mấy câu, giọng Hứa Linh rất nhẹ nhàng, có thể nói là cưng chiều.

Sau khi cúp máy.

"Bạn học này." Đôi mắt đen của Tạ Trạch Duyệt vẫn nhìn cậu, hắn nhướng lông mày nói: "Không phải cậu vẫn thẳng lắm đó sao?"

"Mới thế mà đã nhìn ra rồi hả?" Hứa Linh thả lỏng người sán đến gần, tay đặt lên bả vai hắn, nghiêng đầu, nhìn vào mắt hắn nói: "Cậu không thử, sao đã xác định luôn rồi?"

Hứa Linh nhìn thấy yết hầu hắn trượt lên trượt xuống.

Quả nhiên, không bao lâu sau, Tạ Trạch Duyệt cầm tay Hứa Linh đặt trên vai mình xuống – cách cái ống tay áo, da cũng không chạm vào, cứ như cầm củ khoai lang bỏng tay vậy.

"Tôi chỉ thích con gái." Hắn dời mắt, nghiêm túc giải thích: "Xin lỗi."

"Biết rồi." Hứa Linh nói.

Được con gái tỏ tình thì bảo thích con trai, được con trai tỏ tình lại bảo thích con gái, Hứa Linh bị hắn chọc cười, nói: "Tôi giỡn thôi, đừng coi là thật."

Tạ Trạch Duyệt nhìn cậu, nhếch khóe môi, rút khăn ướt lau mồ hôi trán rồi ném vào thùng rác.

Khi cậu trả lời, hắn như thở phào một hơi.

[Đam mỹ] NGÀY NÀO HOTBOY TRƯỜNG CŨNG BỊ GHẸOWhere stories live. Discover now