[74-78]

498 67 9
                                    

[74]

Tôn Thái Anh tựa đầu vào vai Danh Tỉnh Nam, dịu dàng nói:

"Đã 100 ngày mình bên nhau rồi đó."

Giọng nói của người mình yêu, đôi khi lại là chất xúc tác mạnh mẽ.

Danh Tỉnh Nam nghe xong, vội quay mặt sang bên em người yêu bé nhỏ, bàn tay nhẹ nhàng áp lên trên má đối phương, rồi từ từ để hai đôi môi chạm nhẹ vào nhau. Hai người con gái dưới tán cây hoa anh đào, tay đan tay, cùng trao nhau nụ hôn ngọt ngào.

Cảm xúc dâng trào mãnh liệt trong lồng ngực, làm Danh Tỉnh Nam phải thốt lên:

"Chị yêu em."

Tôn Thái Anh cười tít mắt.

Người mình yêu cũng yêu mình, làm gì còn loại hạnh phúc nào hơn thế chứ?

"Em cảm thấy thật biết ơn, vì ngày đó chị đã chọn nói ra sự thật với em. Nếu không, có lẽ chúng ta sẽ như...."

Như ai, Danh Tỉnh Nam không cần Tôn Thái Anh nói cũng tự biết.

Như hai kẻ ngốc, im lặng chịu đựng, tự cho rằng mình hiểu đối phương nghĩ gì, rồi cứ vậy mà xa nhau.

Nhiều khi Tỉnh Nam và Thái Anh cũng muốn nói huỵch toẹt ra cho họ khôn lên. Thật sự đấy, người thì là giảng viên ưu tú, người thì là siêu sinh viên điểm toàn A, thế mà dính vào yêu đương thì ngay lập tức chứng minh rằng EQ tỷ lệ nghịch với IQ.

Nhưng Thấu Kỳ Sa Hạ dứt khoát nói: "Tin nhắn đó chị đã nói ra lòng mình rồi, nhưng em ấy chỉ xem không đọc, vậy cũng đã đủ cho chị tự hiểu."

Còn Chu Tử Du cũng quả quyết cho rằng: "Nếu chị ấy đã nhắn chắc nịch như vậy, thì có lẽ là mình đã thật sự bỏ lỡ chị ấy rồi. Cậu đừng cố nữa."

Thế là Danh Tỉnh Nam và Tôn Thái Anh cũng đành im thin thít.

"Nhắn tình cảm vậy mà còn không trả lời, thế chắc là hết yêu thật rồi." Tỉnh Nam nghĩ.

"Nhắn vô tình vậy mà còn không nói gì thêm, thế chắc là hết yêu thật rồi." Thái Anh nghĩ.


[75]

100 ngày, vậy là hơn ba tháng đã trôi qua.

Thời gian ấy mà, chẳng bao giờ chừa lại ai cả.

Chu Tử Du, Tôn Thái Anh và Danh Tỉnh Nam rồi cũng phải tốt nghiệp, ra trường, tạm biệt trường đại học J với biết bao kỷ niệm.

Tạm biệt cả kỷ niệm chung của ba người họ: lớp học của Thấu Kỳ Sa Hạ.

Nếu hai người không có tình cảm gì với nhau, thì Tử Du cũng phải công nhận Sa Hạ là một giảng viên xuất sắc. Những tiết học năng động, những bài giảng quý giá, những kiến thức mà người ấy mang lại, và một Thấu Kỳ Sa Hạ trách nhiệm, có tâm với nghề đó, có lẽ sẽ là những nét chấm phá tô điểm một màu sắc tươi mới cho quãng thời gian sinh viên nhạt nhẽo của em.

Giờ thì Tử Du đã hiểu, tại sao các bạn của mình lại mải mê tìm kiếm tình yêu như thế.

Mối tình đầu ngọt ngào và ngây dại, cảm xúc lâng lâng của những buổi chiều gặp Hạ, sự ngưỡng mộ của em dành cho chị khi tìm kiếm tên Thấu Kỳ Sa Hạ trên Google và nhận lại hàng loạt bài báo cáo khoa học với chỉ số trích dẫn cực kỳ cao, nỗi lo lắng bóp nghẹt trái tim em khi nghe thấy tiếng chị khóc, cơn tức giận của em khi nhìn thấy chị ở bên người khác....

SaTzu | "Tu me manques."Unde poveștirile trăiesc. Descoperă acum