[79-82]

531 64 2
                                    

[79]

Khoảnh khắc biết em gái họ Chu đi Mỹ, Danh Tỉnh Nam sốt sắng hỏi chị gái yêu quý:

"Chị... định thế nào?"

Sa Hạ thẫn thờ.

Định? Định thế nào bây giờ?

Người ta sắp cuốn gói đi sang bên kia địa cầu rồi còn đâu.

Nàng đáp bằng giọng vụn vỡ:

"Không muốn gặp Tử Du nữa đâu."

Giận rồi.

Không gặp nữa. Không nhìn nữa, không muốn thấy.

Như vậy thì có thể dừng thích mà, đúng không?

Thế mà... đời đâu như mơ.

Cũng tại, mình vẫn là giảng viên trường J, vẫn phải tham gia lễ tốt nghiệp.

Cũng tại, người mình thích là sinh viên xuất sắc nhất, chắc chắn sẽ được vinh danh trong buổi lễ.

Cũng tại, cái mặt đó đẹp quá chừng.

Sao mà không nhìn cho được.

Sa Hạ không biết mình có dừng thích được người ta không, nhưng nàng biết nếu Chu Tử Du cứ dùng gương mặt ấy nhìn người khác thì sẽ có thêm hàng vạn người nữa giống nàng.

Giống ở chỗ tim đập loạn xạ, nhảy lên theo từng chuyển động của đối phương, giống ở chỗ má phiếm hồng mỗi khi ở bên người ấy, giống ở chỗ thời gian như dừng lại khi ánh mắt đôi bên lỡ chạm nhau.

Nàng không muốn ảo tưởng, nhưng có vẻ người ta cũng đang nhìn nàng, mà lại còn nhìn một cách... chăm chú?

Ánh mắt đượm buồn, đong đầy tiếc nuối.

Đúng là ánh mắt của một người sắp đi xa.

Càng nghĩ lại càng thấy... buồn ơi là buồn.

Lễ tốt nghiệp kết thúc, lũ sinh viên ùa nhau đi tiệc tùng buổi tối. Sa Hạ cũng được mời đi, nhưng nàng nào có tâm trạng mà ăn mừng. Bầu trời đen kịt kia chẳng khác nào tâm trạng của nàng.

Đúng vậy đó, đen kịt.

Sa Hạ uống ực vài ngụm, cái thói mượn hơi men để quên sầu vẫn không sửa được.

Lại nói, giảng viên Thấu Kỳ cũng là giảng viên được yêu thích, thành ra người ta cứ gặp nàng là mời rượu. Mà từ chối mãi thì thật không phải. Vả lại, đối với dân chơi (dù đã rửa tay gác kiếm) như nàng, tất nhiên một ly là ít, hai ly vẫn là ít, ba ly vẫn là chuyện nhỏ.

Nhưng đến ly thứ tư thì... không chắc nữa.

Sa Hạ bắt đầu thấy chóng mặt.

Đờ đẫn đi một hồi, nàng nhìn đoạn đường phía trước, chẳng hiểu sao mà lại di chuyển theo đường cong. Mọi người lạ thật đấy, càng ngày họ càng biến mất dần thì phải.

Loạng choạng, loạng choạng.

Được một lúc, nàng đã thấy mình đang ngồi ở bờ sông.

Không biết là do tửu lượng kém hay do nàng dốt địa lý. Hoặc cả hai. Có lẽ thế.

Rõ ràng mình đang ở trong trường mà nhỉ?

SaTzu | "Tu me manques."Where stories live. Discover now