Chương 48: Thị trấn quỷ ám

210 7 3
                                    

Bán đảo Hạ Tây nằm ở phía Nam, cách rất xa thành phố Huy Vũ. Để đến được đó, Thủy và Nguyễn Tiến phải đi máy bay qua một số tỉnh, sau đó ngồi tàu thủy mất vài tiếng đồng hồ mới có thể đến nơi.

Sau khi chào tạm biệt Giám đốc, hai người bắt taxi ra sân bay để chuẩn bị cho chuyến đi. Dù có hơi gấp gáp, nhưng Thủy tin là cô không còn nhiều thời gian để suy nghĩ kỹ nữa.

"Cô đi một mình như thế có ổn không?" Lúc ngồi chờ đến giờ bay, Nguyễn Tiến bỗng dưng cất tiếng hỏi.

Thủy cảm thấy hơi khó hiểu, cô nhíu chặt mày. "Một mình gì chứ, chẳng phải có anh đi cùng tôi sao?"

"Ý tôi là cô còn có người đáng để tin tưởng hơn tôi mà. Cô không định rủ anh ta đi sao?" Ánh mắt Nguyễn Tiến nhìn cô đầy thâm trầm, khiến cô không tài nào đoán nổi anh đang nghĩ gì.

"Anh đang nói đến Văn Dương ấy à?" Thủy hơi cúi đầu. "Tôi không muốn anh ấy dính vào những chuyện nguy hiểm thế này, nhất là sau khi biết mọi chuyện là do Tử Minh cố tình dựng lên. Vả lại, anh ấy là bạn trai của bạn thân tôi, tôi mà dính dáng với anh ấy nhiều thì có vẻ không hay lắm."

Nhìn nụ cười gượng gạo trên gương mặt cô, Nguyễn Tiến đã phần nào đoán được suy nghĩ trong đầu cô hiện tại. "Tôi cũng nghĩ như cô, người như anh ta nên xứng đáng với những thứ tốt đẹp hơn."

Thủy hơi ngạc nhiên, cô không ngờ người như Nguyễn Tiến cũng có lúc nói tốt về người khác. Cô đang định lên tiếng hỏi, thì anh đã đứng dậy khỏi ghế. "Đến giờ bay rồi."

Trong suốt chuyến bay, Nguyễn Tiến không hề hé răng nói một lời, anh cầm trên tay một cuốn sổ nhỏ, chốc lát lại vẽ vài chấm đen, sau đó nối chúng vào với nhau.

Thủy cũng không quá bận tâm đến anh, cô đeo tai nghe và che bịt mắt lại, tranh thủ ngủ một giấc.

Nguyễn Tiến đang tập trung nghiên cứu, bỗng anh bị xao nhãng bởi tiếng thở nhè nhẹ của người bên cạnh. Anh gấp cuốn sổ lại, quay đầu nhìn đôi môi nhỏ nhắn khép hờ, trong lòng bất giác trào dâng một cảm giác kỳ lạ.

Không biết đã bao nhiêu lâu trôi qua, Thủy kéo bịt mắt từ từ tỉnh giấc, cô ngoảnh mặt sang bên cạnh, thấy Nguyễn Tiến đã nhắm nghiền đôi mắt.

Cô hơi nhổm người dậy, quan sát thật kỹ gương mặt tĩnh lặng của anh. Nhìn gần từ góc độ này, trông anh chẳng khác nào một tác phẩm điêu khắc tuyệt diệu, một vẻ đẹp hoàn hảo đến bức người.

Thủy thầm bĩu môi, rõ ràng là sở hữu nhan sắc đến cả phụ nữ cũng phải ganh tị, tại sao lại suốt ngày giấu đi cơ chứ?

"Nhìn tôi lâu như vậy làm gì?" Một giọng nói trầm thấp vang lên khiến Thủy giật bắn mình, cô vội trở về chỗ ngồi, ngoảnh mặt ra bên ngoài cửa sổ.

"Tôi định xem anh đã ngủ hay chưa thôi."

"Sao thế?"

"Anh nghĩ chuyến đi lần này liệu có rủi ro nào không?"

Nguyễn Tiến chầm chậm mở mắt, anh quay đầu nhìn Thủy. "Tôi cũng không chắc, rõ ràng Ngọc Huyên cũng chẳng phải dạng tốt đẹp gì."

Chung Cư Của Quỷ - Tịch DươngWhere stories live. Discover now