Chương 22: Thật khờ, Giang Thử Thử

1.3K 84 8
                                    

Thời điểm Giang Tiểu Đàn nghe được câu "Con lại đây" kia, có chút sợ hãi.

Thông thường Giang Thự chỉ cần hô thẳng tên cô bé, như vậy nhất định là mang theo một chút cảm xúc.

Giang Thự bình thường đối với cô bé không tồi, nhưng nghiêm khắc lên cũng là thật sự dọa người. Xuất phát từ uy nghiêm áp bách, Giang Tiểu Đàn buông lỏng tay Quý Liên Tinh ra, đi về phía Giang Thự.

"Nhím Nhỏ, lát nữa thu dọn xong rồi xuống dưới ăn sáng." Giọng điệu Giang Thự nhàn nhạt, không có cảm xúc gì đặc biệt.

Để lại một câu như vậy, liền nắm tay Giang Tiểu Đàn rời đi.

Mới vừa đi ra khỏi phòng, Giang Thự liền buông lỏng tay Giang Tiểu Đàn ra.

"Thử Thử......"

"Kêu cô cô."

"Cô cô." Giang Tiểu Đàn trộm nhìn Giang Thự một cái, ngập ngừng nói.

"Về sau không được nói những lời đó với chị gái kia, có nghe không?" Giọng điệu Giang Thự cũng không hung dữ, muốn thật sự hung dữ với Giang Tiểu Đàn còn không đến mức, chỉ là so bình thường nghiêm túc hơn một chút.

Giang Tiểu Đàn không hiểu được cảm xúc vi diệu giữa người lớn, có chút hoang mang: "Không cho nói cái gì ạ? Nói chị ấy xinh đẹp sao?"

"Không phải." Giang Thự có chút bực bội, loại bực bội này không với Giang Tiểu Đàn, mà với bản thân cô, "Lần sau đừng nói với chị gái đó rằng chị ấy xinh đẹp hơn những chị gái khác."

"À......" Giang Tiểu Đàn như suy tư gì, ngẩng đầu nhìn Giang Thự, lại nói: "Nhưng chị ấy thật sự xinh đẹp hơn những chị gái khác mà!"

Giang Thự cảm thấy mình không thể giải thích điều này với một đứa trẻ, chỉ có thể lời ít mà ý nhiều: "Về sau không được phép nói  chị gái khác, đừng nói mấy chữ này, ngoan, nghe lời cô."

Giang Tiểu Đàn không gật đầu, một đôi mắt sáng ngời nhìn Giang Thự, dùng logic của trẻ con tiếp tục trả lời: "Nhưng rõ ràng còn có chị gái khác."

Giọng cô bé rất nhỏ, nhưng cũng đủ truyền tới tai Giang Thự.

Giang Tiểu Đàn nói không sai, thật sự có chị gái khác, hơn nữa không chỉ có một người, nhưng đều là chuyện trước đây, cô sẽ không đồng thời có hai người tình nhân.

Thế giới của trẻ con rất đơn thuần, sẽ không câu nệ nói cái gì nên nói, nói cái gì không nên nói, chỉ tập trung vào sự thật, đặc biệt là đứa trẻ được bao bọc quá kỹ như Tiểu Đàn, càng không biết xem sắc mặt.

Giang Thự chỉ có thể không tiếng động thở dài, đồng ngôn vô kỵ mà, cô không thể trách cô bé, huống chi Giang Tiểu Đàn chính là nói thật.

"Tiểu Đàn, chị gái này không giống." Giang Thự thay đổi góc độ nói.

"Không giống chỗ nào ạ?" Giang Tiểu Đàn cực kỳ tò mò.

Giang Thự trầm mặc hai giây, từ bỏ, cô có thể nói với đứa trẻ này đạo lý và logic gì đây?

"Không có gì, chúng ta đi ăn cơm thôi."

[BHTT] [EDIT] TAN LÀM ĐẾN VĂN PHÒNG CỦA TÔI - AN THỨ CAM CHIWhere stories live. Discover now