Chương 32: Chỉ cần em thích

881 67 1
                                    

Giang Thự hôn không lâu, khi kết thúc, trái tim nàng còn đập thình thịch. Lúc này, trong hành lang vang lên tiếng bước chân, có người từ tầng một đi lên, vì thế Giang Thự buông tay ra.

"Đói bụng, ăn cơm trước đi?" Cô đem phở xào tôm ở trong tay lay lay trước mặt Quý Liên Tinh.

"Được." Quý Liên Tinh thở gấp, áp xuống hoảng loạn.

Hai người cùng nhau vào nhà, nghênh diện thấy mùi đồ đạc cũ bằng gỗ, đây là Giang Thự lần đầu tiên quan sát chỗ ở của Quý Liên Tinh.

Bước vào phòng khách, phát hiện chỉ treo một chiếc đèn đơn điệu, đèn dây tóc ngói số không cao, ánh sáng rất yếu. Một chiếc TV đầu to kiểu cũ có lẽ đã lâu không được sử dụng.

Nhà ăn có một bàn ăn, nếu không phải khăn trải bàn ca rô che đi hình dáng ban đầu của gỗ, Giang Thự sẽ có cảm giác như mình đang du hành về thập niên 80-90.

Quả thực đây là một ngôi nhà cổ, dù trông cũ kỹ đến đâu, điều duy nhất đáng khen là nó vẫn sạch sẽ ngăn nắp.

"Sao lại nghĩ đến thuê ở chỗ này?" Cho dù sớm có chuẩn bị tâm lý, Giang Thự vẫn không ngờ rằng cách bài trí bên trong căn nhà cũ lại như thế này, vẫn khác xa với những gì cô tưởng tượng.

"Bởi vì rẻ, hơn nữa còn gần công ty." Quý Liên Tinh không cảm thấy có cái gì, trả lời đúng sự thật.

Giang Thự kỳ thật rất muốn nói có thể đừng ở nơi này nữa hay không, tôi tìm cho em một chỗ ở khác.

Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu cô, cô cũng không nói ra.

Bởi vì cô có loại trực giác, Quý Liên Tinh cũng không sẽ nhận trợ giúp từ cô, hoặc là đổi góc độ tới nói, loại "giúp đỡ" này có khả năng là dư thừa.

Vì thế Giang Thự kéo ghế gỗ ra ngồi xuống, đem phở xào tôm đặt ở trên bàn, trực tiếp thay đổi đề tài: "Ăn lúc còn nóng, cay với không cay, không biết khẩu vị em thích loại nào, liền mua hai phần."

Quý Liên Tinh chọn phần cay kia, đẩy không cay đến trước mặt Giang Thự.

"Chị cũng ăn đi."

"Tôi không ăn, tôi nhìn em ăn." Giang Thự trong mắt ngập tràn ý cười, giống như chỉ xem Quý Liên Tinh ăn cơm cũng sẽ làm cô cảm thấy thỏa mãn.

Quý Liên Tinh tự động xem nhẹ lời cô nói, mở hộp ra, đưa một đôi đũa cho Giang Thự,

"Chị hẳn là cũng chưa ăn cơm tối, chúng ta cùng nhau ăn."

Giang Thự đành phải nhận đũa, tách đũa thành hai chiếc, gắp một miếng phở xào tôm đưa vào trong miệng.

"Ừm, mùi vị không tồi, vẫn còn nóng, em mau ăn đi."

Quý Liên Tinh gắp lên một ngụm đưa vào trong miệng, nhai hai lần, là hương vị quen thuộc của nàng. Có lẽ là bởi vì ngủ lâu quá, yết hầu khô khốc, ăn thêm mấy miếng liền có chút ăn không vô.

"Không ăn được sao?" Giang Thự hỏi nàng.

"Ngon lắm."

"Đó chính là em ăn không ngon." Giang Thự thay nàng trả lời, cô nhìn Quý Liên Tinh, lại nói: "Dù không vui cũng phải ăn cơm, từ từ ăn cũng được."

[BHTT] [EDIT] TAN LÀM ĐẾN VĂN PHÒNG CỦA TÔI - AN THỨ CAM CHIWhere stories live. Discover now