[3] SỢ KHÔNG GẶP ĐƯỢC NGƯỜI

317 12 0
                                    


"Ngươi muốn gặp ta." Thanh âm quen thuộc vang lên.

Tiểu Yêu lại cảm thấy trong lòng nhói đau, nàng suy nghĩ rất lâu gặp lại nên làm như thế nào, thậm chí còn nghĩ ra mấy kế ăn vạ hắn bên hắn

Ngươi phải chịu trách nhiệm với ta. Ngươi đã thay y phục của ta, nhìn thấy người ta, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta.
Ngươi đã ôm ta ngủ ba mươi bảy năm, ngươi đừng có mà tránh né
Ngươi hao tổn tinh huyết quá nhiều, ta có thể chế độc cho ngươi, đồng thời bổ sung tinh huyết cho ngươi.
Ngươi đã cứu mạng ta, ta lấy thân báo đáp
Tóm lại, tóm lại là phải dùng mọi cách với hắn để hắn không đẩy nàng ra xa.

Nhưng khoảnh khắc khi Tiểu Yêu thực sự gặp lại hắn, nàng không thể nói được một lời nào. Tất cả những gì còn lại là sự đau nhói của trái tim.

Tương Liễu nhìn nữ nhân nằm im lìm như không thở, nhất thời hoảng sợ, từ trên lưng Mao Cầu lao xuống bên cạnh Tiểu Yêu, ôm lấy nàng.

Nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Tiểu Yêu
Tương Liễu hoảng hốt không biết làm sao, vì sao nàng ấy lại khóc.

"Ngươi... Sao lại khóc rồi...đừng khóc"

Tiểu Yêu nhìn nam nhân trước mặt đang vội vàng lau nước mắt cho mình, cô ấy nhận ra bản thân mình đang khóc sao, khó trách cứ nghẹn ngào không nói được lời nào.

Nhưng được an ủi, nàng lại càng muốn khóc.

Tiểu Yêu lao vào vòng tay của Tương Liễu, và nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của hắn, cô ấy càng khóc to hơn. Còn sống, thực sự còn sống, thực sự là hắn, ta đã tìm thấy hắn.
Mao Cầu khó chịu đập cánh bay ra khỏi chổ họ một chút.

Tương Liễu nhìn Tiểu Yêu vẫn đang khóc trong lòng mình, lần đầu tiên bắt đầu hận tại sao mình lại có chín đầu mà không phải chín tay. Ít nhất anh ta có thể dùng những cánh tay còn lại lau nước mắt cho Tiểu Yêu.

Sau khi tiếng khóc của Tiểu Yêu dần lắng xuống, Tương Liễu nhìn thiếu nữ vẫn đang vùi trong lòng hắn.

"Vương Cơ, là bởi vì Đồ Sơn Cảnh mà ngươi khóc thảm như vậy sao? Vương Cơ yên tâm đi, hắn còn chưa chết, ngươi còn có thời gian đi cứu hắn."

Tiểu Yêu biết Tương Liễu lại hiểu lầm, ngẩng đầu giải thích.

"Không phải bởi vì hắn, là bởi vì ngươi."

"bởi vì ta?"

"Phải."

"Tại sao?"

Tiểu Yêu nhìn vào đôi mắt của nam nhân trước mặt và nói: "Bởi vì hôm nay ta mở mắt ra đã không nhìn thấy ngươi, ngươi để ta chờ ở đây lâu như vậy, ta nghĩ rằng ta sẽ không bao giờ gặp lại được ngươi nữa." cô rơi nước mắt.

Nhìn Tiểu Yêu lại khóc, Tương Liễu nhìn người trong lòng đang ôm hắn, bất đắc dĩ "Lại nói dối."

Khi Tiểu Yêu khóc xong và ngẩng đầu lên, đôi mắt cô ấy sưng vù, Mao Cầu ở phía xa dường như cũng kêu lên chế nhạo cô ấy.

Nhìn Tiểu Yêu lại sắp rơi nước mắt, Tương Liễu vội vàng nói: "Được rồi, đừng khóc." Sau đó đưa tay che lên mắt Tiểu Yêu.

SƠ TÌNH TA KHÔNG PHỤ NỖI TƯƠNG TƯ   (Đã Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ