Chương 3

25 1 0
                                    

Sở Triệu đi về phía tôi.

Anh ta lấy lại thanh kiếm và quay người đi.

Theo thói quen, tôi vội nói: "Thật sự cảm ơn."

Tôi miễn cưỡng ngồi dậy và nhìn anh ấy một mình đánh nhau với đám đạo tặc.

Trong làn tuyết, một người đàn ông cao lớn mặc áo giáp có khuôn mặt kiên nghị và tuấn tú, nhưng đôi mắt phượng lại không hề che giấu sát khí.

Anh sinh ra đã có sức mạnh phi thường, thanh kiếm kia nặng như vậy, nhưng đối với anh ta chỉ như là món đồ chơi.

Cùng với nhát kiếm cuối cùng, mười hai tên đạo tặc đồng loạt ngã xuống đất.

Anh ấy tra kiếm vào vỏ và đỡ tôi đứng dậy.

Khoảnh khắc chúng tôi nhìn nhau, những bụi tuyết vô tình rơi xuống.

Hơi thở của anh phả vào mặt tôi, phần tay áo được anh nắm lấy không biết bằng cách nào mà trở nên ấm áp.

Tôi đang đắm chìm trong khung cảnh thơ mộng của lần gặp gỡ đầu tiên thì bỗng có một tên đạo tặc loạng choạng đứng dậy ở phía bên phải.

Hắn ta nhìn thấy tôi không hề hấn gì, liền tức giận chỉ vào mặt tôi: "Ta biết thân phận của nữ nhân này, chỉ cần ngươi tha cho bọn ta, ta liền..."

Tên này biết thân phận của tôi?

Người tôi run lên, tai tôi ù đi, tôi không thể nghe được bất cứ âm thanh nào nữa.

Sở Triệu là tướng quân của Đại Túc, mà Hiên Viên quốc và Đại Túc đã đối địch nhau từ rất lâu...

Không được, không được nghe!

Tôi bối rối đến mức bịt tai Sở Triệu lại.

Sở Triệu giật mình, trong mắt hiện lên sự bất ngờ.

Đồng thời, hắn nhướng mày, một tiếng "vụt", lưỡi kiếm bay về phía người đàn ông kia.

"Kẻ b.ắ.t c.ó.c nữ tử và ấu nhi vô tội, vốn không xứng nói chuyện với ta."

Dứt lời, đ.ầ.u của người đàn ông kia rơi xuống đất.

Tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của tôi in hằn trong đôi mắt của anh ấy, một khuôn mặt sợ hãi và tái nhợt.

"Ọe--"

Thật sự rất đáng sợ! Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến trực tiếp cảnh phần đ.ầ.u và phần thân của cơ thể người bị t.á.c.h ra.

Tôi n.ô.n vào ngực Sở Triệu.

Anh ta kinh ngạc: "Ngươi—"

[Zhihu] Điện hạ, tướng quân đại nhân đuổi đến rồi!Hikayelerin yaşadığı yer. Şimdi keşfedin