Chương 7

9 0 0
                                    

Tuyết rơi mùa đông là món quà mà Chúa ban tặng cho nhân gian.


Đêm giao thừa chúng tôi ai nấy cũng đều về quê đón năm mới. Trên xe nhìn sự tĩnh lặng trên đường, ánh đèn rực rỡ và tiếng cười nói nhàn nhàn của người qua đường, tôi cảm thấy sự đoàn tụ là điều mà tất cả các gia đình đều mong mỏi.


Kéo cửa sổ xuống nhìn các chú cảnh sát đang đứng ở ngã tư trực, tôi tự hỏi liệu Mục Thần có phải cũng đang làm nhiệm vụ hay không? Nghĩ đến đây tôi thấy có chút đau lòng thay.


"Chúc mừng năm mới, chúc năm mới vui vẻ và có những khởi đầu tốt đẹp." 

Tin nhắn lần lượt được gửi cho mọi người và các nhóm. Tiếng chuông điện thoại reo liên tục, đều là tin nhắn trả lời của bọn họ. Tôi nhìn khung chat của Mục Thần vẫn im lặng, chợt cảm thấy có chút cô đơn trống rỗng.


Đi chúc Tết ở quê xong, hơn mười giờ tôi mới trở về nhà. Vì tính chất công việc đặc thù của ba mẹ nên ngày thứ 2 bọn họ đã đi làm.


Về đến nhà tôi hấp sủi cảo ăn tạm, mặc áo khoác đi xuông lầu, vô thức đi qua cánh cửa của đồn cảnh sát, nhìn thấy bóng dáng mọi người bận rộn bên trong tôi nhịn không được mà tủi thân khó chịu.


Một lúc sau bất chợt một đôi tay thon dài xuất hiện trước mắt tôi, là Mộ Thần đang mặc cảnh phục, trên mặt anh là vẻ chính trực đến mê người.


"Em gái nhỏ sao thế? Ai bắt nạt em hay đang gặp khó khăn gì?"


Vẻ mặt lo lắng của Mục Thần khiến tôi càng trở nên bối rối.


"Em thích anh, Mục Thần." Đầu óc tôi trống rỗng không ý thức được bản thân đang làm điều gì.
Đôi mắt Mục Thần sáng lên, anh vui vẻ cúi đầu tiến gần lại tôi:" Thật sao? Anh đã chờ điều này rất lâu rồi, thật xin lỗi đáng lẽ câu này nên để anh nói trước."


"Cuối cùng em cũng trở thành của anh, cảm ơn em gái nhỏ cuối cùng đã nhìn trúng kẻ tầm thường này."


Khuôn mặt tràn đầy soái khí từ từ tiến gần lại, cái chạm môi khiến tim tôi đập thình thịch, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt nhắm chặt lại. Ôi sự mê người này thật khiến người ta liên tưởng đến những điều khác.

[HOÀN] Phải lòng anh trai cảnh sátWhere stories live. Discover now