[06] Ấm Ức

255 40 6
                                    

        Trong vườn nhà Hạc, sen đã nở rồi. Những nụ đầu còn e ấp, anh vút nhẹ từ đài xuống, để cánh hoa nở ra dần rồi ngày sau còn có những cành sen rực rỡ. Cái mềm mỏng của cánh sen như cái mềm mỏng về phần tâm hồn, mịn màng và ngạt ngào hương thơm. Hạc ao ước ngày sẽ trôi qua bình yên như thế.

       - Anh về rồi này.

Con chim non cuối cùng trong tổ đã chắp cánh bay đi, như người thác oan ngoài kia cũng đã về. Chiều tàn. Mặt trời ngủ trên lưng đồi, từng cơn gió lộng thổi quanh làm chông chênh mặt hồ và trên cao là khoảng hồng tươi bất tận. Hà đã đi qua bao nhiêu buổi chiều như thế, và sẽ luôn dừng chân trước bậc thềm nơi có chàng thanh niên, người mà anh ta say mê từ thuở thiếu thời, đang ngủ say trên vòm đá xanh thẫm.

Người yêu đã cho anh bao nhiêu buổi chiều vọng tưởng như thế. Kể cả lúc lìa đời cũng khó lòng chôn lại với đất trời thiêng liêng. Anh lặng im nhìn người, nhìn con tim trong lồng ngực mãi phập phồng.

- Anh yêu em.

Anh ta rót tình với em không vì danh lợi, không vì ràng buộc mà vì một buổi chiều tàn lại lung linh trong nét tranh bình yên lạ kì, để rồi mai sau, điều anh hằng ao ước là được trải qụa cả nghìn trăm buổi chiều đẹp đẽ đến thế.

Hà bế em vào trong nhà.

Màu nắng hôm ấy đỏ rực, đỏ như cái tình rót trao vẫn đậm đà như buổi đầu, một con tim luôn gìn giữ ngọn lửa đến bất tận. Em Hạc được đưa vào nhà khi còn ngủ mê man và chỉ tỉnh khi có ai cứ cào mãi lên mặt mình.

- Ba ơi dậy thôi.

Không còn sớm nữa, ngày sắp qua rồi. Sáu giờ tối, em thức dậy với tâm trạng uể oải. Phải chăng vì những nụ sen ngoài kia ôm hồn em đi mất và hút mất cái tỉnh táo để rồi em ngủ li bì đến nay. Giữa lưng chừng mơ màng, Hà cũng vào phòng. Mùi hương bên ngoài cũng vào theo. Mùi thịt nướng mà em thích.

- Hạc dậy chưa em?

Hạc lắc đầu. Em ngã xuống giường, để mặc hạt vừng tròn vo trèo lên người nghịch ngợm. Hạc xua tay ôm lấy và trở mình. Vừng trở thành cái gối ôm cho ba bất đắc dĩ. Nhìn khung cảnh ấy, anh Hà chỉ cười mà thôi.

Anh cũng vào đùa với con và người thân yêu. Để rồi bế Hạc ra khỏi giường nhanh chóng. Ba Hà nói với hạt vừng:

- Ba Hạc phải đi tắm đã, Vừng vào bếp ăn salad trước đi.

Vì Vừng ăn rau rất chậm nên ba cho phép vào bàn ăn trước. Salad khác rau luộc thường ngày, vì nó sẽ có tôm hay gà trộn vào, em thích và ăn ngon hơn. Thằng bé đã mở toang cửa chạy đi rồi. Hạc nghiêng đầu nhìn theo cho đến lúc gót chân nhỏ biến mất, em được người thương bồng lên. Hạc cự quậy.

- Em sẽ ngã đấy.

Hạc lặng thinh, đôi mắt rủ xuống mặt sàn đang tự chạy lướt qua chân. Em vẫn nhớ như in những ngày đầu tiên về ngôi nhà này. Cũng là căn phòng này và là buổi chiều tối như thế. Anh Hà cũng bế Hạc và lướt qua mặt sàn vân đá to rồi đặt trong bồn tắm. Cốt lõi là phải hôn em. Thế nhưng hiện tại, Hà chỉ đặt em xuống, cởi quần áo và đi xả nước vào bồn. Lòng Hạc bỗng trĩu xuống.

You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: Apr 27 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

An Phúc - TRONG VƯỜN NHÀ HẠCWhere stories live. Discover now