chương 17

2.4K 171 61
                                    


.

Thành phố Chiang Mai vào độ tháng Ba, không hề oi ả, cũng chẳng đổ mưa dầm. Trên bầu trời rộng lớn, những tầng mây trắng xốp phủ kín bóng râm, cùng với gió nhẹ mang lại sự mát mẻ làm dịu lòng người. Chốc chốc, khi những đám mây khổng lồ trôi qua, ánh sáng mặt trời chen lấn qua những khoảng trống, tạo nên một cảnh tượng sáng tối thay đổi diệu kì.

Ánh sáng len lỏi qua khung cửa trong suốt, nhàn nhạt phủ lên không gian bên trong căn phòng rộng lớn. Ngôi nhà với cách bày trí cổ điển, dễ làm người ta liên tưởng tới kiến trúc Tây phương trang trọng khác thường. Phía bên trong, các thiết bị quay chụp được sắp xếp sẵn sàng, lấp đầy không gian bởi tiếng bước chân trò chuyện ồn ào.

Nữ diễn viên ngồi cạnh khung cửa lớn, chậm rãi lật mở những trang kịch bản. Mái tóc ánh nâu xõa dài, một bên vuốt gọn về phía sau, một bên hờ hững che đi sườn mặt tinh tế diễm lệ.

Nhìn thực không giống một người vừa trải qua đau khổ dằn vặt.

Lingling Kwong đỡ lấy vầng trán, lồng ngực run rẩy đẩy ra một hơi thở dài. Cô là vậy, bề ngoài lãnh cảm ít nói, luôn khiến người ta không ngừng tò mò phỏng đoán. Thế nhưng nội tâm bên trong lại phức tạp hỗn loạn, gặp chuyện không hay cũng chỉ âm thầm một mình gặm nhấm. Có những chuyện đã dặn mình phải bình thản đối nhận, nhưng sâu trong vẫn luôn trăn trở không yên.

Xung quanh trường quay huyên náo, khẩn trương: có tiếng động ồn ào của máy quay lách cách điều khiển, của bước chân nện dài trên sàn gỗ chói tai; thi thoảng, xen thêm âm thanh bàn bạc to nhỏ giữa nhân viên trong đoàn. Vô vàn tạp âm vang vọng dội lại, thế nhưng, tâm trí người kia từ bao giờ đã trở nên ảm đạm đến lạ lùng.

Sự ồn ào bên ngoài không còn quan trọng nữa, bây giờ, cô chỉ có thể không ngừng nghe bên tai, kể từ tối qua, tiếng nấc lên nghẹn ngào của vị hậu bối khẽ ngân dài.

Giống như vừa làm một việc sai trái, dù trốn chạy đến đâu, khi nghĩ về vẫn luôn không ngừng cắn rứt.

Nữ diễn viên mím chặt bờ môi, đưa đôi mắt anh đào nhìn quanh căn phòng một lượt. Đồ vật trang trí xung quanh cái ngả cái nghiêng, rượu chất đầy sàn nhà, ba bốn chai bật nắp chờ sẵn. Khuôn mặt xinh đẹp hôm nay trang điểm có chút rũ rượi, đúng kiểu đạo diễn mong muốn yêu cầu.

Lingling Kwong hôm nay đóng một cảnh đơn, là cảnh bác sĩ Fahlada quằn quại đau khổ vì tình.

Người nọ tự nhủ mình, chưa từng thấy phim ảnh và đời thực lại đối lập nhau đến vậy. Vai diễn cô đóng bị người yêu nhẫn tâm bỏ rơi, còn cô, lại đi nhẫn tâm bỏ rơi người khác.

Chất lỏng bên trong chai đôi chốc lại sóng sánh, qua thành thủy tinh dường như tỏa nên ánh hào quang kì lạ. Lingling càng nhìn càng muốn dẹp hết một lượt, không nhịn nổi, đành thở dài một tiếng. Rượu... lại là rượu... chính rượu mới khiến cô rơi vào tình cảnh sầu khổ như vậy.

Chính rượu đã cho cô biết được tình cảm của nàng, chính rượu đã khiến tâm trí phải cuồng loạn đấu tranh.

"Em yêu chị... thật lòng yêu chị, chị đã từng nghĩ đến điều ấy chưa?"

[LingOrm] Ngày Không Còn EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ