Tears( đánh cắp nụ hôn )

1.8K 107 8
                                    


Con đường trở về nhà thật khó xử. Seungri cứ cúi thấp đầu và sợ rằng Jiyong sẽ nổi giận. "Em xin lỗi. Em biết là chúng ta nên giả vờ như người xa lạ. Em biết là em không nên ra ngoài mà không có sự cho phép của anh. Và bây giờ anh phải đi tìm em nên bạn em đã biết. Em xin lỗi. Em sẽ cố gắng tránh xa anh nhất có thể, ngay cả khi bạn em đã biết là em có quen anh. Em xin lỗi".

Seungri không ngừng xin lỗi vì cậu sợ Jiyong sẽ điên tiết lên với cậu và anh lại làm cậu đau lần nữa. Nhưng Jiyong chỉ im lặng, và cái cảm giác giận dữ đang tỏa ra từ người anh. Jiyong nghe thấy tất cả những gì Seungri nói nhưng suy nghĩ của anh lại đang không tập trung vì những việc anh vừa chứng kiến và vì cả cái thực tế là Seungri đang ôm con thú rất chặt. Khi về đến nhà, Jiyong đi thẳng lên phòng và bỏ lại Seungri đang chết điếng người. Trong phòng, Jiyong bắt đầu giải phóng sự giận dữ của mình. Anh bắt đầu ném gối, và phá tung căn phòng. "Tại sao mình lại có cảm giác thế này chứ?"

JY thật sự cảm thấy hỗn độn với cảm giác của chính mình. Anh tự nói với bản thân là anh rất ghét SR. Nhưng, tại sao anh lại cảm giác như muốn bắt cóc Seungri mỗi khi anh thấy Seungri nói chuyện hay đặt ánh mắt của cậu vào một ai đó, giống như anh muốn giữ Seungri cho chỉ riêng anh. "Mày cần suy nghĩ thật kỹ về điều này. Nhớ lấy JY, mày yêu Kiko." Jiyong tự lẩm bẩm và cố gắng tự thuyết phục mình. Sau những gì xảy ra đêm nay, Jiyong cố gắng tránh xa Seungri, nhờ thế mà đầu óc anh mới cảm cảm thấy thanh thản hơn. Seungri cũng tránh xa anh chỉ vì cậu sợ Jiyong.

Mọi thứ đều tốt đẹp cho đến một bữa tối nọ, khi đang dùng cơm, cha anh nói cuối tuần này cha và mẹ anh sẽ qua Nhật để dự vài cuộc họp. Điều đó có nghĩa là sẽ chỉ còn Jiyong và Seungri trong nhà. Với suy nghĩ đó, Seungri bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Bên cạnh đó Jiyong cũng đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ửng đỏ của Seungri, SR nhận thức được điều đó và cậu bắt gặp được ánh mắt của Jiyong. "Có phải anh ấy vẫn còn giận mình vì buổi tối ở công viên trò chơi?" Seungri tự hỏi.

Cuối cùng thì ngày cuối tuần cũng đến. Tối thứ bảy, Jiyong ngồi xem tivi nhưng suy nghĩ của anh lại cứ ở nơi nào khác. Tối nay Kiko đã gọi cho anh và hẹn anh đi chơi. Nhưng Jiyong từ chối yêu cầu của Kiko và nói rằng anh cảm thấy mệt trong người nhưng thật tế là anh không biết tại sao anh chỉ muốn trải qua buổi tối tại nhà. Jiyong đã chìm trong suy nghĩ đến không nhận thức được rằng đồng hồ đã điểm 2 giờ sáng... bao tử Jiyong sôi lên. Anh đi xuống bếp để tìm cái gì đó bỏ bụng nhưng không tìm được thứ gì cả. Anh tính đánh thức người hầu để nấu cho anh cái gì đó thì bỗng suy nghĩ anh lại hướng đến một ai đó.

Anh bước lên cầu thang và đi đến phòng Seungri. Anh gõ cửa. Một lần, không có ai trả lời... hai lần, vẫn không có ai trả lời. Anh định từ bỏ thì cánh cửa đột nhiên mở ra và cho thấy một Seungri rất buồn ngủ đang dụi mắt mình và ôm con panda với đôi mắt thậm qần nhồi bông. "Vậy là cậu ấy đã mang con thú đó lên giường và ôm nó ngủ" Jiyong sôi máu với suy nghĩ đó. Bên cạnh đó khi Seungri nhìn thấy Jiyong đang đứng trước cửa phòng cậu, thì tất cả cảm giác buồn ngủ đều bay biến mất và thay vào đó là sự căng thẳng. "Tôi đói". Jiyong nói với một gương mặt lạnh tanh. Seungri chỉ biết lúng túng nhìn vào Jiyong. "Uhm... anh muốn em đánh thức người hầu để họ nấu cái gì đó cho anh phải không?" Seungri thận trọng hỏi. Cậu vừa tính bước đi thì giọng Jiyong ngăn câu lại.

Tears ( Longfic )Where stories live. Discover now