Chấp tử chi thủ

144 5 0
                                    

Phần 1

Gió núi bốn phương thổi tốc dải cờ đỏ như máu cắm trên xe đẩy.

Hồ Tiên Mị khoanh gối ngồi tựa trên xe đẩy, lộ ra nửa cẳng chân, tay không ngừng vuốt ve, mắt chậm rãi quét qua dòng người đang đứng dưới đường. "Kỳ thực cũng có vài món hàng tốt đấy." Ả cười cười ám muội, đưa ngón tay xoắn xoắn tóc mai của mình, quay đầu ngó nam tử đang dựa bên hông xe đẩy, dịu dàng nói, "Lữ đại ca, giúp tiểu muội nhìn một cái, xem có vị anh tuấn nào của Ma giáo lẫn vào trong đó không."

Lữ đại ca đáp một tiếng, mắt mở trừng trừng nhìn quanh.

Đám người trên đường đều là những người cả ngày hôm trước, hôm qua lẫn hôm nay lần lượt bị chặn lại ở đây. Kẻ kẹt lại lâu nhất chắc cũng ở chỗ này gần ba ngày rồi. Không phải bọn họ không nghĩ tới chuyện phản kháng, chỉ là chung quanh toàn những xích y đại hán vác đại đao, tên nào cũng mang bộ dạng hung thần ác sát, như thể chỉ cần ai mở miệng, mấy thanh đao kia sẽ chém xuống ngay chẳng chút lưu tình.

Lữ đại ca đảo một vòng trước mặt mọi người, đôi mắt tinh tường quét qua từng khuôn mặt, một hồi lắc đầu bảo: "Không có."

Hồ Tiên Mị nhíu mày nói: "Ngài nên nhìn thật kỹ, người của ma giáo gian xảo lắm." Ả dừng một chút, cười mỉa nói: "Dĩ nhiên ta không ám chỉ ngài đây. Đám Ma giáo thấp hèn làm sao sánh được với người như ngài, ngài phản Ma giáo, quả thực đã cải tà quy chính rồi."

Lữ đại ca ngoảnh mặt làm ngơ nói: "Đoan Mộc Hồi Xuân bề ngoài tuấn nhã, nếu hắn có ở đây, nhất định ta sẽ nhận ra."

Hồ Tiên Mị nói: "Kẻ muốn giả cho đẹp, nghìn khó vạn nan, còn muốn giả xấu, chẳng phải quá dễ dàng." Ánh mắt ả đảo qua đám người, ngón tay chỉ vào một hán tử đầu vấn khăn dầy, "Ngươi xem đấy, giấu đầu lộ đuôi, nhìn là biết ngay chẳng tốt lành gì." Ả nháy mắt ra hiệu cho xích y hán tử đứng bên cạnh một cái.

Tên nọ lập tức bước tới, vung tay chém xuống, thế là một cái đầu người lăn khỏi cổ. Lão nhân đứng kề bên toàn thân vấy máu, sợ đến mức chết ngất tại trận.

Lữ đại ca nhíu mày bảo: "Đoan Mộc Hồi Xuân sao có thể là một tên lùn như thế?"

Hồi Tiên Mị hồn nhiên nói: "Ngài chưa nói kỹ, sao ta biết được chứ?"

Lữ đại ca bảo: "Những người này không phải, ngươi thả đi."

Hồ Tiên Mị mắt điếc tai ngơ, thẳng thừng đáp: "Lữ đại ca a, nhắc đến thì, ngươi gia nhập Xích giáo cũng sắp hơn hai tháng, vẫn vô dụng chả làm nên chuyện gì. Ai, ta biết nhóm A Trát Mộc chèn ép ngươi, bọn chúng hay bắt nạt ma mới, năm xưa khi ta gia nhập Xích giáo, cũng lôi người ta ra dằn tới dằn lui suốt mấy ngày mấy đêm mới thôi. May mà ta đây phúc thiên mệnh đại mới không bị bọn chúng giết chết. Cho nên a, nỗi khổ của Lữ đại ca, tiểu muội ta là thấu hiểu nhất. Nhưng hiểu thì hiểu, tiểu muội không có tiếng nói gì trong giáo, không bảo hộ nổi đại ca. Nếu đại ca không làm nên được thành tích gì, tiểu muội ta cũng khó mà báo cáo cho tốt được."

Lữ đại ca nói: "Nhưng Đoan Mộc Hồi Xuân xác thực không có trong đám người này."

Hồ Tiên Mị cười nói: "Đoan Mộc Hồi Xuân là Ma giáo trưởng lão, là nhân vật nổi tiếng ở Trung Nguyên, bên cạnh hắn còn có Tây Khương đệ nhất cao thủ, hắn có ở đây không, dĩ nhiên tiểu muội ta liếc mắt cũng nhìn ra. Tuy nhiên, Đoan Mộc Hồi Xuân và Ni Khắc Tư Lực không đến, phải chăng vẫn còn những thám tử khác của ma giáo trà trộn vào đây có thể bị chúng ta phát hiện?" Ả trừng mắt, lại chỉ vào một thanh niên cao gầy bệnh tật nói: "Ngươi xem hắn, cả một bộ dạng thư sinh Trung Nguyên, có phải rất giống thám tử không?"

[ĐM] Hữu châu hà tu độc - Tô Du BínhWhere stories live. Discover now