Chương 5: Điều kiện tuyển dụng

634 36 0
                                    

- Phương Nhược Hi. - Tôi ngẩng đầu, tay dừng động tác thu dọn đồ đạc - Trong lều trung ương còn mấy thứ chưa thu dọn, em bỏ hết vào thùng rồi mang ra xe, mọi người đều ra rồi. - Tôi nhìn một vòng, đúng là chỉ còn vài người lác đác. Bạch Thiệu tiền bối dặn dò xong thì cũng đi.

- Vâng.

Đến khi ra đến xe thì tôi là người lên cuối cùng. Khệ nệ vác thùng to lên xe, bỗng nhìn thấy chỗ ngồi của mình bị thay thế bởi người khác. Kiều Dung nhìn tôi bất đắc dĩ, thôi đành vậy. Đành tìm kiếm một chỗ trống khác thì tay bỗng nhiên bị kéo thật mạnh, tôi ngồi phịch xuống ghế.

Bạch Thiệu tiền bối lập tức thả cổ tay tôi ra, thậm chí tôi còn nhìn thấy vết hồng hồng trên tay. Tôi tròn mắt nhìn anh, cho đến khi xe bắt đầu chuyển bánh. Chúng tôi lên đường trở về trường.

Tôi gặp lại Bạch Thiệu tiền bối là hai tuần sau kì cắm trại. Sau đợt cắm trại, đám sinh viên chúng tôi lại trở về với cuộc sống vừa chơi vừa học trước kia.

- Nhược Hi, dậy, dậy! - Bọn Kiều Dung mãnh liệt lật tung chăn trên giường tôi. Tôi ngáp dài ngáp ngắn, bởi vì tối qua thức khuya viết luận văn sớm nên sáng nay chỉ muốn cuộn người trong chăm thôi.

- Con này, dậy mau! Cả trường đang nóng như chảo dầu mà cậu còn ngủ nướng. - Hoài Đan chống nạnh thở phì phò.

- Bình thường cậu ấy có hay ngủ nướng đâu chứ.

- Này, cái điều kiện này. Chết thật, vậy Nhược Hi nhà ta trúng chắc rồi. - Cả đám lại chúi đầu vào máy tính xem.

Tôi từ từ ngốc đầu dậy, hơi hơi tò mò, cơn buồn ngủ cũng dần biến mất. Trèo xuống giường, đi thẳng vào nhà vệ sinh, tiện thể liếc mắt nhìn qua. À, thì ra là hội sinh viên tuyển thành viên mới. Cũng đúng, Khiết An bị đuổi rồi phải tuyển thêm thôi.

10h, tôi có hai tiết học, uể oải đeo ba lô trên vai, ngồi vào lớp. Sáng nay đi ngang qua bảng thông báo, quả thực thấy tờ giấy cho chiếm gần nửa cái bảng nói về việc tuyển thành viên mới cho hội sinh viên. Ai cũng háo hức muốn đăng ký, cơ hội hiếm có thế này ai lại bỏ qua.

Tôi không hiểu cái "cơ hội" bọn họ đang nói đến là gì, là được tiếp xúc với trai đẹp hay được trở thành người nổi tiếng, nắm giữ bí mật của trường? Nói chung, ai cũng mang một mục đích đi đăng kí. Mở miệng ra thì chẳng ai lại trả lời cho câu "Tại sao em muốn vào hội sinh viên" là "Em muốn ngắm trai đẹp" cả. Tất cả là vì Đảng và nhân dân.

Tôi bắt đầu chăm chú nghe giảng. Đang chép bài được một nửa, giáo sư bỗng dừng lại, tôi chống cằm, lơ đãng nhìn theo tầm mắt của giáo sư và bạn học. Bạch Thiệu đứng nói gì đó với giáo sư, sau đó đến lượt tôi bị điểm danh.

- Sáng nay em đã xem thông báo trên diễn đàn trường chưa? - Tôi phát hiện lời nói anh vẫn nghiêm nghị như trước nhưng nhỏ nhẹ hơn. Có lẽ đang trong giờ học chăng?

- Em xem rồi. - Tôi gật đầu.

- Vậy em có muốn đăng ký không?

- Em không muốn.

Thế là Bạch Thiệu tiền bối không nói thêm câu nào nữa, lạnh lùng bỏ đi. Sau đó tôi không còn gặp lại anh nữa. Và tôi cũng chẳng bận tâm điều đó, bởi vì tôi phải đi làm thêm. Mẹ tôi giới thiệu một gia đình bệnh nhân và uy hiếp tôi đến dạy kèm con họ với khoản tiền lương ít ỏi đến đáng thương. Dám chắc với số tiền này, gia sư bây giờ chả ai dám nhận dạy. Mẹ tôi quả thật từ bi như Bồ Tát.

[Full] Hồ ly tiền bốiWhere stories live. Discover now