🎐🎐Đoản🎐🎐

3.7K 187 16
                                    

*******************

"Hoàng Thượng giá lâm....."

Chàng bước vào phòng, kêu hạ nhân lui ra, đóng cửa thật chặt.

"Hoàng hậu thấy trẫm sao không hành lễ"-  Chàng lạnh lùng nhìn ta

"Hoàng hậu sao? Khá hay cho câu Hoàng hậu!"- Ta nở nụ cười tự giễu, cười cho sự ngu ngốc của mình.

"Hoàng thượng, nơi đây cũng không có ai khác ngài cần gì phải gọi ta hai tiếng "Hoàng hậu"? Không phải chàng muốn lập nàng ta lên làm hậu sao?"- Ta lạnh lùng tuyên bố

"Nếu nàng đã biết vậy thì ta cũng  không vòng vo làm gì. Hôm nay ta đến chỉ để nói với nàng một tiếng, mong nàng giao ra phượng ấn!"- Chàng lạnh nhạt nói với ta; thì ra đến cuối cùng cũng chỉ là vậy.....

"Hoàng Thượng, chàng yêu nàng ta đến vậy sao?"- Ta run rẩy hỏi chàng mặc dù tâm ta đã biết rõ câu trả lời.

"Phải, nàng ấy là tất cả với ta!"- Chàng nở nụ cười hạnh phúc-nụ cười từng ngỡ chỉ dành cho ta để nói về nàng ấy. Hoàng thượng, chàng biết không, trái tim ta thật đau, nó lại chảy máu rồi! Tại sao chàng lại thay đổi? Phải chăng chàng đã quên hay căn bản là chàng chưa bao giờ để tâm vào lời hứa năm đó.....

"Hoàng Thượng..... Vậy... Chàng yêu ta sao?" - Nước mắt không biết vì sao lại rơi! Nơi đó cũng không hiểu sao lại đau đến vậy....

Đáp lại ta là sự trầm mặc của chàng. Thì ra đến cuối cùng chàng vẫn không thể gạt ta, vẫn không thể bố thí cho ta một ít tình cảm. Chàng biết không , sự trầm mặc của chàng chẳng khác nào một lưỡi gươm đâm thủng trái tim ta, đày ta xuống địa ngục.....

Ta quay mặt đi, giọng nghẹn lại, phất tay nói với chàng

"Hoàng Thượng, chàng... Về đi. Ta sẽ sai người đưa phượng ấn qua chỗ chàng"

Chàng cũng không nói gì, nhẹ nhàng rời khỏi tẩm cung lạnh lẽo của ta. Trước khi chàng rời khỏi nơi lạnh lẽo đó, ta nghe được chàng thở dài nói.........

"Tâm Nhi.... Nàng vốn không thuộc về nơi này....... Cũng không hợp với nơi chết chóc đầy máu tanh này..... "

Lời nói nhẹ nhàng của chàng rung động không thôi. Hoàng thượng chàng là đang quan tâm ta sao? Là đang lo lắng cho ta sao? Nhưng làm sao có thể, có lẽ chỉ là sự thương hại cho ta mà thôi.

Ta nhìn căn phòng mình đã ở suốt một năm, suy nghĩ về rất nhiều điều. Có lẽ đã đến đúng ta buông tay, cho chàng tự do rồi phải không, Hoàng thượng? Cũng đã đến lúc ta sống cho ta và hài tử rồi. Ta đặt tay lên bụng nơi có một sinh mệnh bé bỏng đang dần thành hình. Hài tử, nương không thể cho ngươi một gia đình hoàn chỉnh, ngươi có hận ta không? Ta cứ ngồi đó, tĩnh lặng như chết. Cho đến khi cung nữ Nhược Nhi bẩm báo đã đến giờ châm đèn ta mới rời khỏi nơi đó.

Ta không sai người đưa Phượng ấn đến chỗ chàng mà đích thân ta mang đến. Ta có vài chuyện cần làm rõ với chàng. Ta bước vào Hãn Long cung, không cho người vào bẩm báo. Ta chỉ muốn bình tĩnh nhìn nơi này lần cuối, như khắc sâu vào tận tâm can.

Ta đứng trước Ngự thư phòng, muốn đưa tay gõ cửa nhưng tiếng rên rỉ trong phòng làm ta không dám....

"Ưm....Vũ.... Chàng... Chàng... C... Chậm.... Chậm... một chút... Ưm.... Ưm... A.... A..... A.... Vũ... Ta... Ta k.......không.... Không được... A.... A....."

Đoản NgượcWhere stories live. Discover now