Chương 63: Tướng quân yêu thôn cô (33)

636 43 2
                                    

Edit: Akito

Hách Liên Anh quay đầu ngựa ý định rời đi, cũng mặc kệ đám Tác-ta bị bắt làm tù binh, Ninh Thư cười lạnh một tiếng, lãnh thổ Đại Ung há lại là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao.

Ninh Thư cầm lấy cung tiễn, vận khí kéo mũi tên đem dây cung kéo thành hình trăng rằm, mũi tên lóe ra u lãnh sáng bóng hướng về phía bóng lưng Hách Liên Anh.

Nhẹ buông tay, mũi tên liền hướng Hách Liên Anh rít gào mà bay đi, nhưng Hách Liên Anh đem thân thể ghé vào trên lưng ngựa liền né tránh được cung tiễn của Ninh Thư, cung tiễn "Đinh" một tiếng cắm ở trên thân cây, thậm chí xuyên thủng rồi.

Hách Liên Anh nhìn mũi tên trên thân cây, nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua Ninh Thư, nàng thanh lãnh ngồi ở trên lưng ngựa, ánh mắt sâm lãnh mà tràn đầy sát khí.

Ninh Thư có chút thất vọng, cư nhiên không thể đem Hách Liên Anh giải quyết, quả nhiên là tai họa ngàn năm.

Nếu Hách Liên Anh thật sự liền chết dễ dàng như vậy, ngược lại cũng không thực tế cho lắm, tóm lại nguyên chủ cùng Hách Liên Anh còn có dây dưa, đời trước có duyên phận vợ chồng, duyên phận nào có dễ dàng liền chặt đứt đi như vậy.

Thu thập xong ý nghĩ trong lòng, Ninh Thư quay đầu lạnh giọng nói: "Thu dọn chiến trường, đem tướng sĩ chết trận đều ghi danh sách cho tốt, luận công khen thưởng, cho người nhà của bọn họ gấp ba bồi thường."

Ninh Thư nhìn đến thi thể trên đất, có ít người bị ngựa giẫm đạp không còn hình dạng, một ít người thậm chí thân thể biến thành hai mảnh, đến nỗi nội tạng cũng còn đang bốc hơi nóng.

Ngay cả bụi đất cũng bị máu tuơi nhuộm đến nhìn không ra màu sắc, máu tươi đã khô biến thành màu đen, mùi máu tươi dày đặc xông thẳng vào não làm người choáng váng.

Chiến tranh là tàn khốc, Ninh Thư có chút không bình tĩnh nổi nữa, cười lạnh nhìn đến tướng quân khoan thai tới muộn, tiếp xúc với ánh mắt của Ninh Thư, người tướng lãnh kia cứng lại, lập tức dời đi ánh mắt, hướng Ninh Thư ôm quyền nói: "Công chúa, này đó Tác-ta làm sao?"

"Đầu Tác-ta có thể đổi lấy quân công." Thời điểm tên tướng lãnh kia nhìn đến Ninh Thư, ánh mắt có chút tỏa sáng.

Đã đến muộn, còn muốn cướp công, hiện tại Ninh Thư đối với tướng sĩ Đại Ung cảm thấy vô cùng khó chịu, khó trách Tác-ta ở trên lãnh thổ tùy ý làm bậy, có tinh lực tính toán vì sao không đi đánh Tác-ta.

Ninh Thư nhìn hắn lãnh khốc nói: "Ai dám động đến những tên Tác-ta này, Bổn cung phế đi người đó, như thế nào muốn công lao?"

"Mạt tướng không dám." Tướng lãnh kia vội vàng cúi đầu xuống, Ninh Thư không riêng gì là một công chúa, hơn nữa còn là chủ soái cánh trái, địa vị so với hắn cao hơn, trong lòng hắn tuôn ra một cỗ không vui cùng nghẹn khuất.

Ninh Thư cũng mặc kệ những người này nghĩ gì, la to: "Hồi doanh trại."

Thải Tang được Ninh Thư cứu dắt lấy ngựa, đôi mắt nhìn Ninh Thư tỏa sáng.

Trở lại doanh trại, Ninh Thư lập tức cho người đem gần hai mươi tên Tác-ta áp lên đài cao ở trên giáo trường của quân doanh.

Bút ký phản công của nữ phụ pháo hôiWhere stories live. Discover now