Phần 69: Em có yêu anh không??

501 16 2
                                    

---------------Chương 591: Cái cô muốn không thể không có----------------

 Những lời của Bạch Thần Phong rõ ràng là xúc phạm đến cô. 
  "Cô không phải là chê quá ít?" Bạch Thần Phong ngạc nhiên một lúc, sau đó cười mỉa mai. Cơ mặt của Bạch Thần Phong cứng ngắt, đôi mắt của ông không có nhiều nếp nhăn, rõ ràng một người rất ít cười. 
  "Không," Hạ Nhược Tâm hạ mí mắt, không cao ngạo, không khiêm tốn trả lời: "Cao Dật sẽ trở lại, nếu tôi rời khỏi, rất dễ dàng, chỉ cần lời nói của anh ấy, tôi sẽ rời đi, đi vô điều kiện, sẽ không ở lại đây một giây, "không phải cô lấy Cao Dật làm cái cớ, chỉ vì cô nhìn ra, Tiểu Vũ Điểm đang trong sợ hãi, cô không muốn để cho con gái sợ hãi . 
  "Tôi xem cô có thể diễn thêm mấy ngày?" Bạch Tần Phong đập tay. Nhắc đến tên Cao Dật, khuôn mặt chuyển sang hơi xanh, tính tình Cao Dật, ông hiểu rõ. Ông buộc phải hít một hơi kiềm chế sự thôi thúc đẩy người phụ nữ này ra khỏi cửa, bởi vì ông sợ rằng Cao Dật sẽ thêm một năm nữa không quay trở lại. Phải đợi thêm một thời gian dài, Bạch Lạc Âm là đứa bướng bỉnh, ông không quan tâm đến Cao Dật, nhưng không thể không quan tâm đến con gái mình, và ông đã rất cố gắng để bồi dưỡng cho Cao Dật, chẳng lẽ để cho người phụ nữ khác. 
  "Bạch Lạc Âm, chúng ta đi", Bạch Thần Phong vừa nói, cùng Bạch Lạc Âm rời khỏi phòng. Đột nhiên, khuôn mặt của cô ta xuất hiện nụ cười lạnh, Tiểu Vũ Điểm theo bản năng sợ hãi ôm chặt cổ Hạ Nhược Tâm. 
  "Mẹ ơi, dì cười xấu xí quá, giống như xà tinh trong hồ lô", Tiểu Vũ Điểm nhăn lông mày nhỏ, giọng nói nhỏ của bé đã bị Bạch Lạc Âm nghe được. 
  Cô ta nắm chặt tay, đồ con hoang này, dám nói rằng cô giống xà tinh, chắc là Hạ Nhược Tâm đã dạy, cô không bao giờ tha thứ cho cô ta, tuyệt đối không. 
  "Tiểu Vũ Điểm, nói như vậy là sai, biết không?" Hạ Nhược Tâm không để ý sự thù hận trong mắt của Bạch Lạc Âm. Chỉ vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, không đồng ý dạy dỗ của con gái. 
  "Nhưng nó thực sự giống như mà," Tiểu Vũ Điểm cay đắng cắn nắm tay nhỏ của mình. Bé không nói sai. Rõ ràng, tại sao người mẹ nói rằng điều đó là sai?
  Hạ Nhược Tâm bất lực xoa trán, con gái của cô, đôi khi, thực sự thông minh, cô có một loại  kém cỏi đến mức, không biết trả lời câu này, trả lời kia như thế nào, vấn đề của trẻ con, thực sự vô tận, vì vậy cô đành thôi không nói nữa, chắc cô nên mua một quyển trăm ngàn lý do tại sao để nghiên cứu chuyên sâu, nếu không, một ngày nào đó, cô cũng là người bị con gái hỏi suốt ngày mất. 
  "Được rồi, con chơi búp bê đi", cô đặt con gái xuống, Tiểu Vũ Điểm đi đến cạnh của ghế sofa, nhặt búp bê lên. Bé vẫn chưa chơi vài phút, cánh cửa đã mở ra lần nữa, con búp bê trên tay Tiểu Vũ Điểm rơi xuống đất, rồi chạy đến bên Hạ Nhược Tâm. 
  "Nào, đừng sợ, mẹ ở đây," Hạ Nhược Tâm vỗ nhẹ vào lưng con gái, mà bé lại sợ hãi. 
  "Tôi đã nghĩ nó là con Dật nhưng thật nó ra chỉ con của cô ah, Dật thực sự may mắn, mua một tặng một ah," cánh cửa truyền đến những âm thanh rất mỉa mai, trên thực tế, không nhìn, cũng biết ai đang đến. 
  Ngoại trừ Bạch Lạc Âm, không có người thứ hai ghét Hạ Nhược Tâm. Hạ Nhược Tâm cứ vỗ nhẹ vào lưng con gái, những lời mỉa mai của Bạch Lạc Âm làm cô chỉ hơi nhíu mi. 
  Bạch Lạc Âm không mời mà tới, cô ta âm thầm đánh già că phòng này. Đây là phòng của Cao Dật, cô thậm chí còn không đến nhiều lần, vậy mà anh để người phụ nữ này sống ở đây, làm thế nào cô có thể cam tâm nhìn Hạ Nhược Tâm cướp đi , sao có thể. 
  "Hạ Nhược Tâm, Cao Dật là của tôi, cô không thể cướp đi," Bạch Lạc Âm đi vòng quanh Hạ Nhược Tâm, cô mỉm cười, nhưng lại là nụ cười lạnh, cô muốn, không bao giờ không có được. 
  Điều này đúng từ nhỏ đến lớn. 
  Chân của Hạ Nhược Tâm lùi lại, không phải vì sợ hãi, mà là vì nước hoa trên cơ thể cô ta quá nặng. 
  "Hắc xì." 
  "Hắc xì ......" 
  Hai hắt hơi khác nhau vang lên cùng một lúc, Tiểu Vũ Điểm dụi khuôn mặt nhỏ của mình, "Mẹ ơi, hôi quá", bé hơi nhăn mũi nhỏ. Chắc chắn, mẹ và con gái, cùng một ghét mùi hương nước hoa quá nồng.
  Đồ con hoang chết tiệt, Bạch Lạc Âm mặt xấu một chút, loại con hoang này phải là đang cố ý, vừa nói cô giống như một con rắn, và bây giờ nó cô có mùi, đều là do Hạ Nhược Tâm cô ta thực sự không biết dạy con gái cho tốt. 
  Đừng nghĩ rằng cô không thể đối phó với họ, và không nghĩ rằng họ có sự ủng hộ của Cao Dật, bắt đầu trở nên không có gì phải sợ, đây chỉ là tạm thời, bởi vì cô nướng tông màu trắng không thể mất. 
  Cô chỉ vào những giọt mưa nhỏ trên ghế sofa, rồi bước tới và nhặt con búp bê trên ghế sofa. 
  "Đây là búp bê của Tiểu Vũ Điểm, trả lại cho Tiểu Vũ Điểm," Tiểu Vũ Điểm vuơn bàn tay muốn lấy lại, không thích mọi người chạm vào con búp bê của mình. Đó là do mẹ mua cho bé, mặc dù bé có một người chú mua cho, tuy nhiên, bé vẫn thích đồ mẹ mua. 
  "Bạch tiểu thư, xin vui lòng trả lại cho con tôi, đó là của con gái tôi," Hạ Nhược Tâm đưa tay ra, muốn lấy lại búp bê, cô cũng có chút hơi giận dữ. 
  Cô ta có thể làm bất cứ điều gì với cô, cô sẵn sàng, nhưng sao cô ta có thể bắt nạt con gái cô. 
  "Búp bê của con," Tiểu Vũ Điểm dẫu miệng, nhìn người khác đang cầm con búp bê của bé trong tay. Thực sự là rất khó chịu, búp bêkhông bao giờ rời bé, mà bé rất yêu búp bê, và bé không thích người khác đang cầm con búp bê của bé. 
  Ghét, ghét, thực sự khó chịu. Đôi mắt bé đỏ bừng, và nước mắt bắt đầu rơi xuống.
  "Bạch tiểu thư, xin vui lòng trả lại con búp bê của con gái tôi." Hạ Nhược Tâm nói một lần nữa, nếu tay cô không ôm khóc con gái, cô đã lên đến lấy lại búp bê của Tiểu Vũ Điểm. 
  "À, búp bê của mày ah, thực sự bị ghê tởn, không biết có vi khuẩn không nữa?" Bạch Lạc Âm kinh tởm con búp bê đang cầm trên tay, bị hư hỏng đến dạng khó coi thế này mà còn coi như bảo bối, mà khi cô còn là một đứa trẻ, không bao giờ đặt con búp bê như này vào mắt. 
  Cô ấy có cả một phòng búp bê, cái này có là gì? 
  "Búp bê" Tiểu Vũ Điểm giơ tay, lắc đầu, "Trã búp bê lại cho cháu, đó là mẹ đã mua cho Tiểu Vũ Điển, là điểm của Tiểu Vũ Điểm."
  "Được rồi, trả lại cho mày..." Bạch Lạc Âm mỉm cười độc ả, bàn tay cô ta thả lỏng, con búp bê rơi xuống đất, đôi chân cô ta dùng sức đạp lên con búp bê. 
  "Búp bê của con!" Tiểu Vũ Điểm đột nhiên bật khóc lên, nhưng Tiểu Vũ Điểm không bao giờ khóc thương tâm như vậy, chưa bao giờ kêu lớn như vậy. Hạ Nhược Tâm ngây ngốc nhìn chằm chằm vào con búp bê bị dẫm trên sàn nhà, không phản ứng gì cả. Thậm chí không biết rằng Bạch Lạc Âm nâng cằm tự hào, rồi bước ra với một nụ cười đắc ý.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước | Hạ Nhiễm Tuyết 「Countinue」Waar verhalen tot leven komen. Ontdek het nu