Chương 26 + 27

60 6 0
                                    

Chương 26.

Khi đưa ra cái quyết định một mình đi làm nhiệm vụ kia,ta đã nghĩ qua bản thân sẽ không hối hận,lúc đó cấp cho bản thân câu trả lời là — mặc kệ hối hận hay không, kia đều hẳn là chuyện thật lâu sau này, nói không chừng đến lúc đó ta đã đem quyết định này quên đến không có gì rồi.

Không biết “sợ cái gì,cái đấy tới” những lời này có đúng hay không,chỉ vì mình ta mà ứng nghiệm, bởi vì , ta hiện tại hối hận rồi !!!!

Nhìn hoa tường vi xanh biếc dưới cảnh sắc tươi đẹp trước mắt này, mặc sức phóng tới , ta khóc không ra nước mắt.

Sâu trong thảo nguyên Lục Ba là những dãy núi trùng điệp, xung quanh những dãy núi này là cái gì, ai cũng không biết, bởi vì hiện tại còn không có người nào có thể từ con đường duy nhất — “Nhất tuyến thiên” đi qua.Ân, tuy ”đường” này có chiều rộng bốn mét…Nhưng nó rốt cục lại kẹp giữa hai ngọn núi…

Vì sao không ai nói cho ta biết trong “Nhất tuyến thiên” đầy cái loại hoa muốn mạng người này a?!!

Quái trong “Nhất tuyến thiên” là dạng nửa thú nhân, tất nhiên có đủ trí khôn, chính mình có vũ khí,chủ động công kích. Thế nhưng có hạn chế (chỉ có thể “sinh hoạt” ở trong một phạm vi hạn chế),chỉ là nếu như người chơi ở bên ngoài “Nhất tuyến thiên” chủ động công kích bán thu nhân, thì khu vực hạn chế không tồn tại.

Trước đây, ta vẫn luôn cho rằng hệ thống đặt ra cái loại quy định này rất không sai, nhưng hiện tại lại cảm thấy nó thực rõ là rác rưởi đến lợi hại, bởi vì — quái có khu vực hạn chế,có vũ khí a !!!

Cho nên ta hiện tại vừa gắt gao mà nhìn chằm chằm cung thủ bán thú nhân cầm cung đi dạo xung quanh (ở trong “Nhất tuyến thiên”), vừa cẩn cẩn dực dực mà di chuyển thân thể của bản thân do chuột rút mà xụi lơ giữa bãi cỏ,hướng chỗ vách núi góc không bị công kích,dời đi,đồng thời âm thầm cầu nguyện cây cỏ cao nửa người này có thể che khuất ta….

“Sưu–” tiếng xé gió thình lình lao tới,triệt để đánh nát mộng đẹp của ta. Di động tầm mắt sang trái,thấy rõ mũi tên,ta gian nan mà di chuyển một cái.

“Phốc” mũi tên cắm xuống đất,lệch sang bên cạnh chân phải của ta,đuôi tên lông vũ màu xanh khẽ rung.

…..Không nghĩ tới quái vật sử dụng tên cũng đạt trình độ cao như thế…

Ngậm ý niệm buồn cười này trong đầu, ta giương mắt nhìn về phía mũi tên bay tới, đồng thời không quên dùng Dư quang khóa chặt lấy cung thủ vốn đang nhìn ta chằm chằm — bán thú nhân bắn tên vừa áng chừng cái cung trong “tay”, vừa nhìn ta, trong mắt chứa một mạt nghi hoặc.

Ân, nó vừa rồi hẳn là bị thân thể bán thú nhân kiếm sĩ cao lớn che lại, chẳng trách chưa từng thấy qua nó.Chẳng qua,ta cũng có sai lầm, ta quá sơ suất,nếu như là Thất Nguyệt….

Hồng Trần Online -editWhere stories live. Discover now