chương 16 : Tóm

317 22 0
                                    

Phác Chí Mẫn sau khi trốn thoát khỏi biệt thự liền chạy trối chết trên con đường tối tăm. Đến tận khi ra đường lớn cậu mới chợt nhớ ra mình sẽ đi đâu. Cậu không có nơi chân chính gọi là nhà, không biết đường. 25 năm, cậu còn không nhận diện được bản thân đang sống ở đâu. Khi phát hiện ra mẹ đã qua đời, ý niệm duy nhất là chạy thoát, là tự do, nhưng tự do đã có, hiện giờ cậu đi đâu đây? Cậu không nói được, thân thể thương tổn, sẽ thế nào để sống sót?

Phác Chí Mẫn không dám đi ngoài đường lớn, chỉ men theo những hẻm nhỏ mà đi. Bắt một chiếc xe bus, Chí Mẫn rời khỏi thành phố. Ngay khi rời khỏi thành phố, cậu xuống xe cứ thế đi tiếp. Suốt một đêm vì lo lắng mà bỏ chạy, cậu như rệu rã đi. Nhìn mặt trời đã sáng hẳn, cậu mới biết mình thế mà phi thường đi hơn 6 tiếng. Dừng lại trước tiệm cafe, Phác Chí Mẫn có chút ngập ngừng. Chính là cậu rất đói a...

"Này cậu trai, làm gì vậy?"

Phác Chí Mẫn nghe đến thanh âm phía sau lưng liền giật bắn. Như mèo nhỏ bị kinh hách thối lui vào tường, tay xoắn xuýt xoa vào nhau.

"Này, tôi nói cậu đấy" Người trước mặt tiến về phía cậu một chút.

Chí Mẫn hoảng sợ khua chân múa tay làm thủ ngữ.

[Tôi xin lỗi. Tôi vào đây làm việc được không]

Làm xong cậu mới phát giác bản thân mình thật ngốc, đâu phải ai cũng không thể nói như cậu thì sao hiểu được a. Bối rối thu tay về, Chí Mẫn cúi thấp đầu chờ người buông lời khinh miệt.

"Hửm? Cậu muốn làm việc sao? Tôi cũng định tuyển người. Vào trong đi" Người đàn ông bước lên trước mở rộng cửa tiệm.

Phác Chí Mẫn ngập ngừng bước vào.

"Ngồi đi, tôi chuẩn bị nước cho cậu"

Chí Mẫn nghe lời ngồi xuống, ngoan ngoãn nghiêm chỉnh ngồi yên. Đợi một ly nước hạ xuống, cậu mới giật mình lóng ngóng.

"Bình tĩnh, không cần khẩn trương. Nói tôi biết cậu có kinh nghiệm chưa"

[Tôi chưa có]

"Chà.... Thôi được rồi, tôi sẽ chỉ cậu làm vài món nước đơn giản, được chứ?"

Phác Chí Mẫn mắt sáng rỡ nhìn người trước mặt.

[Tôi được nhận sao? Cám ơn cám ơn. Nhưng.... Liệu có thể cho tôi ngủ lại không. Tôi không có nhà. Tôi sẽ không lấy cắp đâu]

"Không cần" Người trước mặt nhìn Phác Chí Mẫn một chút "Cậu ốm yếu như vậy, nếu là ăn trộm thì thật quá sức"

"Tôi tên Hạo Thạc. Ngày mai ta sẽ bắt đầu khai trương"

Chí Mẫn tươi cười hướng Hạo Thạc cảm kích.
Thời gian nhẹ nhẹ trôi, thoáng đã hơn 1 tháng Phác Chí Mẫn tại con hẻm nhỏ này lưu lại. Nơm nớp lo sợ phải hay không Điền Chính Quốc đuổi cùng bắt tận nhưng có lẽ cậu lo sợ thừa rồi. 1 tháng này, Chí Mẫn vẫn nhút nhát không giao tiếp nhiều, thế nhưng cuộc sống bình yên vốn dĩ cậu nên có lại trôi qua đầy mĩ mãn.

"Tiểu Mẫn. Ngày mai tôi bận, cậu cũng không cần mở cửa tiệm. Nghỉ ngơi một ngày thư giản" Hạo Thạc lau lau ly hướng Phác Chí Mẫn lên tiếng.

Ngẩn ra một hồi, Chí Mẫn mới gật đầu. Thực chất có nghỉ, cậu cũng loanh quanh trong tiệm lau dọn, không có ý định bước chân ra ngoài. Thế nhưng có thể ngủ thêm một chút, vẫn là tốt thật.

Chí Mẫn đóng khoá cửa tiệm. Thấp thoáng thấy phía xa có bóng người rời đi. Cậu như có ảo giác cái bóng đó quan sát cậu rất lâu đi. Xua tan suy nghĩ tự doạ mình, Phác Chí Mẫn khép đóng cửa lại.

----------------------

"Điền lão đại. Phác Chí Mẫn 9h tối qua đã phát hiện trong một quán cafe ngoại thành". Một người đàn ông mặc áo đen cúi người báo cáo.

Điền Chính Quốc trầm mặc, khẽ cắn lên môi mình suy nghĩ. Nên làm gì cho tốt, cũng đã tìm được hành tung của cậu. Sau 1 tháng có lẽ không dài, nhưng cũng đáng ngạc nhiên cậu cư nhiên có thể tồn tại ngoài biệt thự.

"Y ở đâu?" Chính Quốc trầm trầm lên tiếng.

"Ở hẻm X đường Y."

"Ừm, hiểu rồi"

Cho lui thủ hạ, Chính Quốc mệt mỏi ghé ra ghế sofa. Trốn thoát cũng hơn 200km, Phác Chí Mẫn. Lại nghĩ đến Ái Mẫn ốm yếu trị thương trong bệnh viện suốt một tháng, Điền Chính Quốc tức giận càng đậm thêm.

Rời khỏi ghế sofa, Chính Quốc lái xe rời nhà.

------------------

Phác Chí Mẫn giấc ngủ không sâu, thường xuyên gặp ác mộng nên ngủ rất ít. Tối qua lại kịch liệt mơ thấy bản thân bị Điền Chính Quốc hãm dưới thân điên cuồng đấm nát khuôn mặt, dưới thân không ngừng luận động, Chí Mẫn liền tỉnh dậy, thức luôn đến sáng. Sửa soạn lại bàn ghế, lau qua tiệm cafe, lại chăm chỉ nghiên cứu công thức pha chế.

'Lách cách'

Nghe thấy tiếng động ngoài cửa tiệm, Phác Chí Mẫn tiến ra ngoài. Đối diện với vị khách cao lớn nhìn chăm chăm mình, Chí Mẫn cảm thấy sợ hãi. Lục lấy trong túi cuốn sổ tay nhanh chóng viết lên.

[Chúng tôi hôm nay đóng cửa. Xin lỗi ạ]

Người đàn ông liếc qua hàng chữ trên giấy, ngang nhiên bước vào trong.

[Vị tiên sinh này, chúng tôi không tiếp khách]

Người đàn ông nhếch môi "Phác thiếu gia, Điền lão đại có ý mời người trở về biệt thự"

Như một luồng điện đánh qua người tê dại, Phác Chí Mẫn sau khi ngơ ngẩn chính là hoảng hốt. Không đợi người đàn ông có phản ứng liền xoay lưng bỏ chạy. Bước đầu còn chưa chạy kịp, chân vì đau nhức mà khuỵu xuống. Kinh hoàng nhìn người đàn ông tay cầm thanh sắt từ từ lại gần Chí Mẫn bất chấp vùng vẫy muốn đi.

'Bốp' Một gậy quất xuống lưng Phác Chí Mẫn triệt để làm cậu bỏ đi mọi phản kháng. Vác thân thể nhẹ hẫng lên vai, người đàn ông vứt lại gậy sắt, đóng cửa tiệm như ban đầu. Quẳng cậu vào ghế sau, người đàn ông lái xe rời đi.

| jjk x pjm | 𝒯ậ𝓃 𝒸ù𝓃𝑔 𝓉𝒽ố𝓃𝑔 𝒽ậ𝓃Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ