☆ Chương 83: Tô Chính Thanh thông suốt

823 13 1
                                    

Chương 83: Tô Chính Thanh thông suốt

------------------Editor: Mèo----------------

Trong mắt Tô Chính Lượng thoáng chút mềm lòng, nhưng cũng chỉ trong giây lát, sau đó liền khôi phục sự thờ ơ cũng lãnh tĩnh thường ngày.

Lâm Tích Lạc thấy Tô Chính Lượng dùng sự lạnh lùng đáp lại, động tác trong tay nháy mắt đọng lại. Hắn bất đắc dĩ thu hồi tay, chua xót khổ sở giương khóe miệng, "Vì sao vậy? Em rõ ràng còn yêu anh, vì sao vẫn không chịu đáp ứng? Lượng, em rốt cục muốn tra tấn bản thân tới khi nào?"

Tô Chính Lượng mệt mỏi nhắm mắt lại, lông mày bởi vì thân thể cực đọ khó chịu mà tụ lại một chỗ.

Lâm Tích Lạc ngưng mắt nhìn Tô Chính Lượng như vậy, lại một lần nữa tuyên bố quyết tâm của mình, "Lượng, bất luận bao lâu, anh đều sẽ chờ em, chờ em một lần nữa chấp nhận tình yêu của anh. Cho nên, từ giờ anh sẽ tuyệt đối không buông tay."

Trong phút chốc, Tô Chính Lượng mở to mắt, khẽ ưu thương, cậu không thể tin nhìn về phía Lâm Tích Lạc, trong mắt tràn ngập kinh ngạc.

Tô Chính Thanh đứng ở cửa phòng bệnh, không tiếng động lắng nghe trong phòng bệnh, Lâm Tích Lạc đang lầm bầm lầu bầu cùng em trai nói chuyện.

Những lời bất lực, chua xót, cùng với những lời khẩn cầu khiến người nghe xót xá, nặng nề rơi vào lỗ tai Tô Chính Thanh, gõ nhẽ vào nội tâm của cô.

Lâm Tích Lạc, anh không phải từng nói, ở S thành này, anh không điều gì là không làm được sao, vì cái gì bây giờ lại nói với Tiểu Lượng những lời như vậy? Giữa hai người rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Nhìn sắc mặt tronh suốt như tờ giấy của em trai, trên mặt còn có vẻ thống khổ bi thương, trong lòng Tô Chính Thanh giờ khắc này cảm thấy dị thường khó chịu cùng tự trách.

Có lẽ, em trai thật sự có có chuyện khó nói, mới gạt mình làm như vậy.

Có lẽ, mình thực sự là trách lầm em ấy. Nếu không phải tối qua mình nói những lời tuyệt tình như thế, Tiểu Lượng cũng sẽ không gặp chuyện không may.

Tiểu Lượng, thực xin lỗi.

Tô Chính Thanh đứng ngoài cửa một lúc, lau nước mắt, mới lặng lẽ xoay người ròi khỏi.

Trong phòng bệnh, Lâm Tích Lạc giúp Tô Chính Lượng dịch dịch góc chăn, cố nén hậm hực trong lòng nói lời tạm biệt, "Anh đã gọi cho chị em, cô ấy một lúc nữa sẽ tới. Em nghỉ ngơi cho tốt, em sẽ quay lại thăm em sau."

Nói xong, Lâm Tích Lạc mở cửa phòng bệnh, đi ra ngoài.

Tô Chính Lượng nín thở ngưng thần, nghe tiếng bước chân quen thuộc càng ngày càng xa, đau thương lại xẹt qua đáy mắt.

Lâm Tích Lạc, em là một người rất nhát gan. Bởi vì em thực sự rất sợ mình nói mà không làm được, sợ anh sẽ vì em mà bị liên lụy, sợ phải nhìn thấy bộ dáng thương tâm, thống khổ của chị và mẹ, cho nên em không thể trở lại bên cạnh anh. Kỳ thật, em vẫn luôn rất...

Ngay tại khi tiếng bước chân sắp biến mất, một thanh âm quen thuộc khác ở hành lang vang lên.

Chủ nhân thanh âm cùng Lâm Tích Lạc nói chuyện mộ lúc, sau đó, cửa phòng bệnh lần thứ hai nhẹ nhàng mở ra.

[ Đam mỹ - ED ] Tra công, cách ta xa một chút _ Tiểu Ái TươngDove le storie prendono vita. Scoprilo ora