Chương 32.

10.4K 303 9
                                    

Lâm Cẩn Ngôn bảo bọc Giản Vi trong cảm giác an toàn, cô mỉm cười, chốc lát, nhỏ giọng nhắc anh: "Nhưng anh không thể cãi nhau với mẹ chỉ vì em được."

Lâm Cẩn Ngôn nghe xong, đôi mắt tràn đầy dịu dàng, nắm tay cô, nhẹ giọng nói: "Em yên tâm, anh có chừng mực."

Anh nhìn gò má trắng hồng của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, nói tiếp: "Mẹ anh sẽ thích em."

Giản Vi không tin, mặt lo lắng: "Sao anh biết được."

"Biết chứ."

Anh đã nói như vậy thì cứ tin là vậy đi.

Giản Vi cười lên: "Mong là vậy."

Đồng hồ điểm mười một rưỡi, Giản Vi nhảy xuống giường, nói: "Em về phòng ngủ, anh đi ngủ sớm đi."

Lâm Cẩn Ngôn đứng dậy, nắm chặt tay cô, nụ cười nham hiểm: "Ngủ ở đây với anh?"

Giản Vi giật mình, lập tức nói: "Không... Không cần."

Lâm Cẩn Ngôn thấy cô căng thẳng đến mức mặt cũng trở nên nghiêm túc, bật cười, nắm cằm cô: "Trêu em thôi, ai dại mà rủ em ngủ cùng."

Giản Vi hất tay anh, trừng mắt nhìn anh: "Ghét."

Mắng anh xong, quay đầu ra ngoài.

Vừa mở cửa, đột nhiên nhớ ra điều gì, quay đầu nói với Lâm Cẩn Ngôn: "Sinh nhật vui vẻ, Lâm Cẩn Ngôn."

Khóe môi Lâm Cẩn Ngôn cong lên: "Ừ, về phòng đi em."

---

Ra khỏi phòng Lâm Cẩn Ngôn, Giản Vi cố gắng ra vẻ bình tĩnh, chậm rãi đi lên tầng.

Nhưng vừa quay về phòng, đóng cửa "rầm" một cái, kích động nhào lên giường, hai chân đập mạnh xuống đệm, cắn chặt răng, không để bản thân hét chói tai vì vui sướng.

Mới vừa rồi hai người đắm đuối như vậy, khung cảnh ấy vẫn ghi tạc trong tâm trí, chẳng thể xóa nhòa. Hương thơm nơi anh vẫn còn vương lại trên cánh môi, cả người cô nóng lên, đỏ mặt vùi vào trong chăn.

Sao anh thích cô được chứ? Anh lại thích cô ư?

Tâm trí vang vọng một câu hỏi duy nhất, hạnh phúc tới quá bất ngờ, khiến cô nghĩ rằng mình vẫn đang chìm trong cơn mơ.

Nhưng nụ hôn nồng cháy đầy chân thực ấy đã nói với cô rằng đây là sự thật. Đầu lưỡi bị anh cắn vẫn còn nhói lên – nhưng là tư vị đau đớn xen hạnh phúc.

Kích động đến mức ôm chăn nằm trên giường lăn qua lộn lại, tiếng cười không thể kìm nén khanh khách vang lên.

Đúng là vui quá hóa buồn, cô ôm chăn lăn một vòng trên giường, không cẩn thận lăn ra cạnh giường, rồi "Ầm" một tiếng, cả người cả chăn ngã xuống đất.

"Ai ui" Giản Vi than vãn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, từ từ đứng dậy, mông tê dại, lầm bà lầm bầu leo lên giường.

"Xui xẻo quá đi."

Dưới tầng, Lâm Cẩn Nghe nghe thấy âm thanh vang lên ở phòng trên, đôi mắt anh nhuộm từng rạng rỡ của hạnh phúc¸ ý cười chẳng thể vơi đi.

[HOÀN] Ngọt Ngào - Nghê Đa HỉDonde viven las historias. Descúbrelo ahora