Chương 39.

7.6K 259 2
                                    

Giờ bay của Lâm Cẩn Ngôn là vào lúc bốn giờ chiều, nhưng chuyến bay lại bị delay, thay đổi giờ khởi hành xuống sáu giờ tối, đặt chân xuống sân bay đã hơn chín giờ.

Tiết trời ngày đông, gió lạnh đến buốt xương.

Ngoài sân bay, tài xế vẫn đang đợi, thấy Lâm tổng đi ra, lập tức cung kính mở cửa xe sau.

Lâm Cẩn Ngôn nghiêng người ngồi xuống, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Xe từ từ chạy về hướng nhà cũ của Chu gia.

Sân bay cách nhà họ Chu rất xa, đi mất hai tiếng đồng hồ, khi đến nơi đã gần mười hai giờ.

Đêm buông xuống, gió càng biết trêu đùa, thổi lạnh hơn trước.

Lâm Cẩn Ngôn mặc áo khoác đen, khom người, bước ra khỏi xe.

Bên ngoài nhà họ Chu, cửa đóng chặt, sân tối om, chỉ có hai ánh đèn bên ngoài cổng.

Lâm Cẩn Ngôn đứng ngoài cổng gọi điện thoại cho Giản Vi.

Trên tầng hai vẫn đang sáng đèn.

Trong phòng bật lò sửa, Giản Vi mặc bộ đồ màu trắng được thiết kế đầy tinh tế, hai bên tay áo được thêu một đóa hoa sen, vô cùng cao quý nhưng không hề mất đi vẻ trẻ trung.

Đây là quần áo ngủ mà mẹ Chu đã mời nhà thiết kế về để làm riêng cho cô, từ khi quay về Chu gia, mẹ Chu chăm sóc cô tốt đến mức hận không thể trao cô cả thế giới. Chỉ trong một tuần, tủ quần áo của cô đã chật kín không thể chứa hết đồ, vì vậy mẹ Lâm lại trang hoàng cho cô một phòng chỉ để treo quần áo, mỗi ngày đều dẫn Giản Vi ra ngoài mua sắm.

Mẹ Chu cứ mãi buồn rầu, không biết phải bù đắp cho con mình thế nào ngoài phương diện vật chất, nhưng bà càng muốn trao hết cho con yêu thương sâu thẳm tâm can mình, mấy hôm trước bà còn thương lượng với con trai, định chia một nửa cổ phần công ty cho con gái mình.

---

Giản Vi đang ngồi trên bàn làm việc, đôi chân trắng nõn khẽ đung đưa.

Cầm bút trong tay, vừa gạch ý trong sách tâm lý học đại cương vừa lẩm nhẩm.

Chuông điện thoại rung lên, cô ngẩng đầu nhìn, ánh mắt bừng sáng, lập tức ấn chấp nhận.

Đêm khuya thanh vắng, cô nhỏ giọng vui vẻ gọi anh: "Lâm Cẩn Ngôn."

Giọng Lâm Cẩn Ngôn trầm thấp, hỏi: "Chưa ngủ sao?"

"Chưa đâu, em đợi anh gọi tới."

Thanh âm không giấu được nụ cười: "Chờ anh gọi thế sao không chịu gọi cho anh?"

"Em gọi rồi, nhưng lúc đó anh tắt máy."

Khoảng tám, chín giờ tối cô có gọi cho anh mấy cuộc nhưng không thấy anh trả lời, nghĩ anh đang bận việc nên quyết định không gọi nữa.

Lâm Cẩn Ngôn thấp giọng: "Vừa nãy anh đang trên máy báy."

"Anh lại đi công tác à? Bao giờ anh về thế? Giao thừa anh mới về à?"

Đầu bên kia không đáp lại, đột nhiên anh nói: "Giản Vi, em xuống sân đi?"

"Dạ? Cái gì cơ?"

[HOÀN] Ngọt Ngào - Nghê Đa HỉOnde histórias criam vida. Descubra agora