Chương 49.

6.7K 224 3
                                    

Lễ kỷ niệm kéo dài đến gần nửa đêm, Giản Vi đi giày cao gót cả tối, đau đến mức chân đứng không vững, nhân lúc Lâm Cẩn Ngôn không bị ai đến mời rượu, kéo tay anh lặng lẽ hỏi: "Lâm Cẩn Ngôn, em mệt quá, hay em về phòng nghỉ trước nhé?"

"Em sao thế?" Lâm Cẩn Ngôn cúi đầu, dịu dàng hỏi cô.

Giản Vi chỉ xuống chân mình, tủi thân nói: "Em đau chân quá."

Lần đầu tiên cô phải xỏ giày cao gót trong một thời gian dài như vậy, Lâm Cẩn Ngôn cau mày, đặt ly rượu xuống bàn, không dài dòng, bế ngang Giản Vi vào lòng.

Giản Vi giật mình, vội nhìn bốn xung quanh, đâu đâu cũng là người, tất cả đang hướng mắt về phía cô. Giản Vi xấu hổ, giùng giằng muốn xuống: "Anh cứ để em tự đi."

Lâm Cẩn Ngôn tỏ vẻ không nghe thấy gì hết, bế cô ra khỏi hội trường.

Mọi người xung quanh xì xào bàn tán, Giản Vi không thoát được, chỉ còn cách vùi đầu vào lòng Lâm Cẩn Ngôn, trốn tránh như đà điểu (*), nhỏ giọng hỏi anh: "Anh đang làm gì vậy hả?"

(*) Có một "sự tích" rằng loài đà điểu mỗi khi gặp nguy hiểm hay sợ hãi trước kẻ thù thường rúc đầu xuống dưới lớp cát, và chúng cho rằng như vậy là đủ để che giấu cả thân hình vĩ đại của mình trước kẻ thù.

Lâm Cẩn Ngôn nhìn dáng vẻ xấu hổ của Giản Vi, không nhịn được cười: "Bà xã của tổng giám đốc bị đau chân, đương nhiên tổng giám đốc phải ôm bà xã về nghỉ rồi."

Giản Vi mím môi, ngước mắt nhìn anh, thầm thì: "Em vẫn tự đi được mà"

Lâm Cẩn Ngôn lại nhìn cô: "Nhưng anh muốn bế em, có việc gì không?"

Giản Vi: "... ..."

---

Lâm Cẩn Ngôn bế Giản Vi ra khỏi hội trường. Lễ kỷ niệm được tổ chức tại khách sạn của Lâm thị, ngoài hội trường là sảnh lễ tân, Lâm Cẩn Ngôn trực tiếp bế Giản Vi về phòng của mình.

Mở cửa, đặt Giản Vi xuống giường, ngồi xổm xuống đất tháo guốc cho cô.

Đi guốc cả ngày khiến chân Giản Vi sưng lên, Lâm Cẩn Ngôn cau mày, đặt chân cô lên đầu gối mình, tay dịu dàng nắn bóp, vừa massage vừa hỏi cô: "Em thế nào rồi? Còn đau không?"

Hay tay anh dịu dàng xoa mắt cá chân cho cô, lại xoa xuống bàn chân, cuối cùng dừng lại ở năm đầu ngón chân, Giản Vi cong môi, cười nhìn anh: "Lâm Cẩn Ngôn, chân em có thúi không, thúi không anh?"

Lâm Cẩn Ngôn khẽ run, ngẩng đầu nhìn cô, sau đó kéo chân cô lên trước mũi mình: "Ầy dà, đúng là thúi thật."

Giản Vi cười vui vẻ, đá chân vào ngực anh: "Anh phiền phức quá đi mất."

Lâm Cẩn Ngôn đứng lên, áp cô xuống giường, hai tay dịu dàng ôm lấy cô, cúi đầu hôn xuống đôi môi anh đào.

Giản Vi vòng tay ôm anh, hàng mi khép lại, mặc cho Lâm Cẩn Ngôn quấn quít môi hôn.

Một lúc sau, Lâm Cẩn Ngôn mới buông cô ra, ánh mắt rơi xuống đôi môi bị anh hôn đến sưng đỏ, đưa tay dịu dàng mân mê cánh môi cô.

[HOÀN] Ngọt Ngào - Nghê Đa HỉNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ