Chương 159: Bạch Tịch Nguyệt chết, kẻ tìm chết tới (2)

374 21 0
                                    

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Cửa mật thất bị mở ra, ánh sáng lập tức chiếu vào hơn phân nửa gian mật thất.

Bạch Tịch Nguyệt ngước mắt vừa thấy, người mình nhớ nhung rốt cuộc xuất hiện ở cạnh cửa. Thân ảnh mãng bào huyền sắc, trước sau vẫn cao lớn. Đường nét ngũ quan thâm thúy, vẫn lạnh lùng cao quý như vậy. Khiến nàng muốn quên cũng không quên được.

"Điện hạ!" Một khắc Tần Cẩn Hạo xuất hiện kia, ủy khuất và hận ý trong lòng Bạch Tịch Nguyệt toàn bộ tiêu tán. Trong lòng đầy bụng không muốn xa rời, khiến nàng ta liều lĩnh nhào vào ngực người nàng luôn nhớ nhung.

Hai tay chăm chú ôm eo Tần Cẩn Hạo, mặt nàng dán trên lồng ngực hắn. Cảm thụ độ nóng và tim đập của hắn, hạnh phúc nhắm hai mắt lại: "Điện hạ, ngài rốt cuộc đã tới. Tịch Nguyệt biết, điện hạ sẽ không bỏ rơi Tịch Nguyệt không để ý tới."

Không chất vấn Tần Cẩn Hạo đột nhiên thay đổi chủ ý, không trách tội hắn đem mình nhốt vào đại lao.

Một khắc nam nhân này xuất hiện, nàng đã biết rõ. Chỉ cần có thể cùng người này bên nhau, làm cái gì nàng cũng đều cam tâm tình nguyện, chẳng sợ sau lưng người thiên hạ thoá mạ.

Ả sa vào trong ảo tưởng của mình, lại không chú ý tới Tần Cẩn Hạo căn bản không còn ôn nhu lời nói nhỏ nhẹ, đáp lại thân cận của ả.

"Điện hạ, Tịch Nguyệt sợ quá." Cánh tay lần nữa ôm chặt, Bạch Tịch Nguyệt hận không thể đem mình khảm nhập vào cơ thể Tần Cẩn Hạo.

"Rất nhanh, ngươi sẽ không sợ." Rốt cuộc, Tần Cẩn Hạo mở miệng.

Bạch Tịch Nguyệt rúc vào lòng ngực hắn, ngọt ngào cười nói: "Có điện hạ ở đây, Tịch Nguyệt đương nhiên sẽ không sợ hãi."

"Tịch Nguyệt, bổn vương muốn đưa ngươi đi một chỗ." Tần Cẩn Hạo lần thứ hai mở miệng.

Phải rời đi?

Mang theo nghi hoặc, Bạch Tịch Nguyệt ngẩng đầu khỏi cái ôm ấp không muốn xa rời. Ngửa đầu nhìn lên nam nhân cao lớn.

"Điện hạ muốn đưa Tịch Nguyệt đi đâu?" Sau đó, ả lại lộ ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ. Thiện giải nhân ý nói: "Thân phận bây giờ của Tịch Nguyệt tự nhiên không có cách lưu lại Lạc Đô. Điện hạ là muốn đưa ta ra ngoài sao? Không quan hệ, chỉ cần không ảnh hưởng đến nghiệp lớn của điện hạ. Điện hạ lúc rảnh nhớ kỹ tới xem Tịch Nguyệt là được rồi."

Thấy ả hiểu lầm, ánh mắt Tần Cẩn Hạo loé loé, cũng không giải thích. Hắn chậm rãi nâng tay lên, khẽ vuốt ve cần cổ trắng nõn xinh đẹp của ả. Ma xát qua lại, làm làn da nàng ta trở nên phấn hồng mê người.

"Điện hạ!" Tịch Nguyệt thẹn thùng rũ mắt. Dù là không trang điểm, cũng lộ ra kiều mị vô cùng.

Nhưng lúc này Tần Cẩn Hạo không có nửa phần động tình. Hắn chậm rãi tăng thêm lực đạo trong tay, thanh âm lãnh khốc vô cùng: "Tịch Nguyệt, vì sao ngươi chưa bao giờ nói qua bổn vương, ngươi là hoàng cảnh?"

"Ta... Vương gia người nghe ta giải... Ách..." Bạch Tịch Nguyệt cuống quít muốn giải thích, lại phát hiện cổ họng mình bị xiết chặt. Nói không ra lời.

(Quyển 1)[Edit] Tuyệt thế thần y: Nghịch Thiên Ma PhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ