38: Tác giả muốn có ngừi iuuuu 🥺

1.4K 150 44
                                    

/- Anh đoán xem .../

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn điệu cười gợi đòn của Vương Nhất Bác, còn lâu anh mới trúng cái kế cũ xì này.

- Em không nói cũng được, anh ngủ tiếp đây. Hẹn hò gì đó đành để dịp khác vậy.

Vương Nhất Bác biết anh giận lẩy, không kiên trì chọc điên anh nữa. Cậu đem xấp hồ sơ mở ra trước mặt, căn chuẩn khoảng cách để anh nhìn rõ mà không mỏi mắt.

Đó không phải cái gì lạ lẫm, nhưng lại cũng vô cùng lạ lẫm. Lạ ở chỗ, thứ này vốn không có lý do gì để xuất hiện ở đây. Trên trang bìa ghi rõ ràng bốn chữ "Hợp đồng chuyển nhượng".

Tiêu mỹ nhân nhíu nhẹ hai mày, Vương Nhất Bác biết ý, lật tiếp ra trang sau.

Bên A là Vương Nhất Bác, đối phương không ai khác là Tiêu mỹ nhân. Hạng mục chuyển nhượng, không nhiều không ít, vừa vặn là một nửa tài sản cá nhân của cậu.

- Nhất Bác, gì đây?

- Em chia nửa thế giới của mình cho anh đó.

Nếu đây là một câu chuyện ngôn lù tổng tài này nọ, khả năng sẽ xuất hiện những tình tiết máu chó, tỉ như "em nghĩ anh là hạng người gì vậy, yêu em vì muốn tiền của em sao?!", hoặc là "anh nhận lấy đi, của em đều là của anh hết".

Đáng tiếc không phải, đây là hiện thực, và Tiêu mỹ nhân cũng không ấu trĩ như thế.

Vương Nhất Bác luôn cho rằng bản thân chưa làm đủ tốt để bù đắp cho thiệt thòi của Tiêu Chiến khi lựa chọn bên cạnh mình. Cậu ngốc ngếch nghĩ, anh ấy lẽ ra đã có thể yêu một người phụ nữ vô cùng tốt, kết hôn, sinh con, hiếu thảo cha mẹ. Là sự xuất hiện cùng với tình yêu của cậu đã bẻ cuộc sống của anh đâm ngang sang hướng khác, là cậu thua thiệt Tiêu Chiến. Thế nhưng, chỉ Tiêu mỹ nhân mới biết bản thân anh cảm thấy may mắn nhường nào khi gặp được Vương Nhất Bác trên thế giới này. Không ai thua thiệt ai cả, là bọn họ tự va vào rồi tự quấn lấy nhau. Nếu không là Nhất Bác, rất có thể sẽ có một người khác ở một thời điểm khác, nhưng liệu có thể hạnh phúc hơn thế này không? Tiêu Chiến dám chắc là không, bởi lẽ mỗi ngày bên cậu anh đều cảm thấy cuộc sống mỹ mãn đến tột cùng.

Tiêu mỹ nhân đặt xấp giấy sang bên cạnh, vòng tay ôm lấy eo người yêu, chôn mặt vào lồng ngực ấm áp.

- Đâu cần mấy thứ này, vốn dĩ mọi thứ giữa chúng ta đã trung hoà chia nửa rồi còn gì. Sao em vẫn luôn không có cảm giác an toàn vậy?!

Vương Nhất Bác hôn lên mái tóc thơm mùi bạc hà man mát, nhỏ giọng đáp:

- Không phải không an toàn, em tin anh mà. Làm thế là để ba mẹ chúng ta biết rằng em sẵn sàng làm mọi thứ để có thể ràng buộc vào với anh. Bọn họ không nói, nhưng em biết mối quan hệ không được pháp luật bảo vệ như này khiến họ không thể nào an tâm được. Tiêu Chiến, tiền cho anh chứ đâu có mất đi, anh cũng là của em mà.

- Ừ, anh là của em, của em cũng là của anh. Nhưng mà Nhất Bác, sao có thể chỉ mới yêu đương đã đem hết cửa nhà dâng đi ra thế?

- Tại em thương anh quá ý, không có anh thì không được. Anh xem, em đã làm đến nước này rồi, chi bằng anh nể mặt mà gả cho em nhé? Nếu không em sẽ thiệt thòi lắm.

 (BJYX by Linsie) Em muốn một ly trà thảo mộc, tặng kèm anh chủ có được không?Where stories live. Discover now