Chương 6

14.8K 1.4K 1.2K
                                    

Gần bảy giờ tối Chính Quốc đã ra cổng đứng chờ, mặc dù không phải là lần đầu đi xem hát với một ai đó nhưng chẳng hiểu vì sao lòng cậu hiện tại vô cùng nôn nóng. Cậu cứ đi qua đi lại, lâu lâu lại thò mặt ra khe cổng để ngó xem người kia đến chưa.

Từ xa xa, một chiếc xe đen chạy tới, đèn xe chiếu thẳng vào vóc dáng cậu trai trước cổng nhà. Thái Hanh tắt xe, mở cửa bước xuống. Hôm nay hắn mặc áo sơ mi và quần tây. Khoác bên ngoài là chiếc áo măng tô dài. Chân đi giày da bóng loáng. Khác với diện mạo Đốc tờ thường ngày, hôm nay vẻ ngoài của hắn muôn phần lịch lãm khiến trái tim Chính Quốc rung động không ngừng.

"Mặc vầy không thấy lạnh sao ?" - Đôi lông mày của Thái Hanh chau lại khi thấy cậu ăn mặc không mấy kín gió.

Vì đi với Đốc tờ họ Kim, Chính Quốc đã chọn quần áo rất kĩ lưỡng. Cũng là áo sơ mi và quần tây, nhưng khác với hắn, cậu chọn dây đai quần chữ Y làm điểm nhấn. Chân đeo dép quai hậu. Nom rất dễ thương.

"Dạ không đâu ạ" - Cậu đáp lời, miệng cười tươi bỏ qua cái chau mày khó chịu của hắn.

"Vậy giờ ta đi thôi"

Thái Hanh nắm lấy tay Quốc, kéo cậu về phía chiếc xe, mở cửa cho cậu vào rồi vòng qua phía còn lại ngồi phần mình. Không quên quay sang con người đang chưa kịp hiểu chuyện để nhìn xem đã ngồi cẩn thận chưa rồi mới nổ máy. Hắn rất mong chờ vào buổi tối ngày hôm nay.

Một màn diễn ra quá nhanh khiến Chính Quốc không kịp phản ứng. Mặt cậu bây giờ đỏ lựng, ngại ngùng vô cùng. Hắn thấy vẻ mặt của cậu không khỏi buồn cười nhưng vẫn phải kìm nén, nếu không cậu sẽ thẹn quá hoá giận mất.

Trên đoạn đường đi tới nơi đoàn hát diễn, cả hai không ai nói câu nào. Mặc dù không cảm thấy ngột ngạt, nhưng Chính Quốc không thể chịu nổi bầu không khí quá im lặng, liền lên tiếng bắt chuyện :

"Tại sao ngài lại rủ em đi xem hát thế ?"

"Vì tôi nghĩ em sẽ thích những màn ca hát và cũng để tâm trạng em tốt hơn nữa" - Thái Hanh mắt vẫn nhìn về phía trước, giọng đều đều trả lời câu hỏi của cậu.

Cậu gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Trong lòng cảm thấy ấm áp không thôi. Gương mặt lại bỗng chốc nóng ran lên, sau đó im lặng để hắn tập trung lái xe.

Một thoáng sau, cả hai đã đến nơi biểu diễn. Nơi này không gần trung tâm huyện, tuy vậy người xem vẫn đến rất đông. Mọi người đứng nghẹt xung quanh sân khấu được dựng tạm bợ.

Thái Hanh mở cửa cho Chính Quốc xuống xe, hai người đi tới chỗ sân khấu. Vì quá đông người nên hắn và cậu đều không tính sẽ chen vào trong mà chỉ đứng phần rìa của đám đông.

Khi phần trình diễn đầu tiên bắt đầu, cậu đã rất hào hứng. Mắt nhắm lại, mái đầu lắc lư hưởng thụ âm nhạc. Không quên ngâm nga trong họng giai điệu bài hát đang được cô đào trên kia biểu diễn.

Đối với Thái Hanh mà nói, cả người của Chính Quốc hiện giờ đẹp như bức tranh mà không một hoạ sĩ nào có thể tưởng tượng và phác hoạ ra được. Ánh đèn mập mờ chiếu vào gương mặt hài hoà của cậu, một vẻ đẹp vô thực. Trái tim của hắn bây giờ rung động rất mạnh mẽ, ánh mắt hắn dường như không tài nào có thể rời khỏi người nhỏ bên cạnh. Như muốn trở thành một chiếc máy ảnh, lưu giữ lại khoảnh khắc tuyệt đẹp này vào trong trí nhớ mãi mãi. Hắn nghĩ, hắn đã yêu mất rồi.

taekook | Đốc tờ có nhà không?Where stories live. Discover now