Chap 48: SẼ CỨU AI?

783 71 7
                                    

Do Thái Anh đã được phục chức nên đương nhiên Ái nhi sẽ sắp xếp hành trang để về cung. Sáng đó Kim nhi hối hả chạy đến chỗ Ái nhi trao cho nàng một lá bùa bình an mà nàng đã đi chùa cùng phu nhân xin được! Ái nhi đưa mắt nhìn gương mặt buồn bã của Kim nhi, nàng làm sao không biết nàng ta có phần thích nàng. Nàng còn biết vì chuyện này nên An nhi mới năm lần bảy lượt đấu đá nàng, nàng không cầm lấy mà chỉ nói

"Ta không cần, ở trong cung thì có gì nguy hiểm chứ. Ngươi hãy đưa cho người nào hữu duyên hơn ta"

Kim nhi nghe vậy lòng buồn rười rượi, nàng làm sao không biết tâm của Ái nhi chỉ đặt ở chỗ tiểu thư của mình. Nhưng mấy tháng qua bên nhau một chút tình cảm cũng không có sao? Nàng gượng cười....

"Tỷ nói gì vậy? Muội không hiểu. Chỉ là muội coi tỷ như tỷ tỷ ruột thịt nên mới đưa cho tỷ lá bùa này tỷ cũng không nhận được sao? Coi như là quà chia tay vậy! Ai muội cũng đều đưa cả kể cả, An tỷ tỷ cũng có mà"

"Tỷ làm gì...."

An nhi định nói gì đó nhưng bắt gặp ánh mắt của Kim nhi liền thôi.

"Kim nhi đưa ngươi, ngươi cứ giữ lấy đi, dù sao cũng là tấm lòng của muội ấy mà... đi đường bình an"

An nhi nói xong bỏ vào phủ, Ái nhi đưa đôi mắt khó hiểu nhìn An nhi. Không phải nàng ta ghét nàng lắm sao, sao bây giờ bỗng nhiên lịch sự vậy? Thấy vậy nàng cũng đưa ta nhận lấy.

Thật ra nói không có chút tình cảm là không đúng, từ nhỏ đến lớn Ái nhi luôn sống trong sự cô độc cho đến khi nàng gặp chủ tử mình trái tim nàng mới trở nên ấm áp, lại còn Kim nhi thật sự cũng truyền cho nàng rất nhiều tình thương nhưng số phận nàng cả đời này đều gắn liền với cung cấm làm sao có thể mở lòng với ai? Chưa nói đến trong tim nàng cũng chỉ có Chủ tử mình.

"Đa tạ!"

Nàng lạnh lùng nói rồi leo lên ngựa

"Bảo trọng!"

Chỉ hai câu gọn lỏn đã xong một cuộc chia tay, lòng Kim nhi vụn vỡ không thôi. Dẫu biết cả hai không thể có được kết quả gì nhưng sao nàng vẫn muốn được một lần cố chấp để yêu. Nhưng giờ đến cả thổ lộ nàng ấy còn không cho nàng cơ hội đừng nói gì đến.....

Ngậm ngùi nhìn bóng dáng phêu bạt ấy khuất xa, Kim nhi khẽ mỉm cười bi thương....

"Ái tỷ, chắc có lẽ kiếp này chúng ta không có duyên!"
.
.
.
.
.
.
Phác Thái Anh sau một đêm không ngủ. Buổi sáng nàng có hơi mệt mỏi thẫn thờ lê bước về phía Tàn Hương Các để họa lại những bức tranh ngày xưa đã bị phai mờ, đó là công việc hàng ngày của nàng. Có việc cũng tốt khiến cho nàng không có nhiều thời gian rảnh mà nghĩ đến chuyện tình cảm đau thương kia nữa. Mà nói đau thương nàng cũng không còn chỉ là trái tim nàng đã chết!

Đang đi trên đường ngang qua hồ Thiên Nguyệt nàng chợt đụng phải một người.

Thân ảnh màu xanh đang chặn trước mặt nàng thì ra là Tú Nguyệt công chúa, nàng chấp tay hành lễ....

[Lichaeng] HOA DUYÊN CHỈ NỞ MỘT LẦN!Tempat cerita menjadi hidup. Temukan sekarang