Phó bản 3: Câu Chuyện Hiện Thực - Chương 30: Thịnh Văn, người môi giới

1.1K 95 4
                                    

Thần S đứng đầu bảng xếp hạng, đoán cũng biết người này thuộc khu thành trên. Có điều giữa các khu thành không thể thông cửa, Lâm Quát nhìn Thăng Thăng, không rõ tên Thần S này tới khu B thành dưới thế nào, lại bảo vệ người khác ra sao.

Thăng Thăng nhìn ra được nghi ngờ trong mắt Lâm Quát, kìm nén nước mắt tủi thân giải thích: "Em... em không có bịa chuyện."

Lâm Quát nói: "Đã xảy ra chuyện gì, em kể hết từ đầu đến cuối."

Thăng Thăng cúi đầu: " Lúc anh Lâm Quát vào phó bản, em muốn ra ngoài kiếm đồ ăn. Anh Quan Mạc nói em biết, phải đến 3-301 toà 1 đổi thực phẩm, em... em đã đi."

Lâm Quát không lên tiếng, chờ Thăng Thăng nói tiếp.

Thăng Thăng hít vào một hơi, tiếp tục: "Bên ngoài điểm đổi thực phẩm 3-301 toà 1 rất nhiều người, bọn họ liên tục tới lui ở ngoài. Lúc ấy em không biết bọn họ đang chờ cướp đồ, em dùng điểm tích lũy đổi đồ ăn xong, bọn họ liền cướp mất. Có một chị nói với em, lúc đổi đồ tốt nhất em nên đi cùng ba bốn người, bởi vì trao đổi sẽ trừ điểm tích lũy, rất nhiều người vì tiết kiệm điểm tích lũy mà đánh cướp người đi một mình. Nhưng mà em đói quá rồi, em mới nghĩ những người kia liệu ban đêm có rời đi hay không, nhưng mà bọn họ không đi..."

Tới đây Thăng Thăng khó nén run rẩy: "Bọn họ bảo em dùng điện thoại chuyển điểm tích lũy cho bọn họ, bằng không sẽ đánh em. Mẹ đã nói, nếu điểm tích lũy không đủ khấu trừ chi phí mỗi ngày trong Vây Thành thì em sẽ chết, em mới... em mới không chịu chuyển điểm tích lũy cho bọn họ..."

Lâm Quát nghe tới đó đã hiểu, cũng không cần Thăng Thăng nói tiếp, cậu biết Thăng Thăng là kết cục gì. Một đứa nhóc không phải đối thủ của kẻ khác, người không việc gì là tốt rồi.

Lâm Quát: "Đưa điện thoại cho anh."

Thăng Thăng do dự giao điện thoại ra, Lâm Quát mở thông tin cá nhân của Thăng Thăng, kéo đến mục thông số điểm tích lũy, điểm tích lũy hiển thị là 0, kèm theo cả một dấu chấm than to đùng, phía sau còn có một dòng chữ: Bạn đã thiếu phí hai ngày.

Lâm Quát nhíu mày: "Mẹ em biết không?"

Thăng Thăng lắc đầu: "Em... em không dám nói với mẹ, em sợ mẹ lo lắng." Cậu bé thực ra cũng không dám nói với Lâm Quát, chỉ là vết thương trên người quá dễ thấy, căn bản không gạt được."

Thấy Lâm Quát không lên tiếng, Thăng Thăng lấy lòng nói: "Em thêm nước rồi, anh Lâm Quát không đói sao? Để em làm mì gói cho anh, em úp mì ngon lắm đó."

Lâm Quát nhìn Thăng Thăng nửa ngày, hé miệng trầm mặc hồi lâu mới nói: "Em không sợ chết sao?"

Thăng Thăng lắc đầu, lại gật đầu một cái, cậu bé còn nhỏ tuổi, đối cái chết vẫn chưa có khái niệm, với cậu bé mà nói thì khiến người thân bớt đi lo lắng mới là quan trọng nhất. Cậu bé trộm dò xét Lâm Quát, vóc người Lâm Quát cao, cậu bé không biết toàn bộ hành động trộm dò xét của mình đã rơi vào trong mắt Lâm Quát, lúc tầm nhìn chạm nhau, cậu bé lập tức cúi thấp đầu, trong ngực đập bình bịch, không biết vì sao, Lâm Quát khiến cậu bé có một loại cảm giác áp bức dữ dội.

[Edit][ĐM] Hẹn Hò Online Trong Game Kinh DịWhere stories live. Discover now