Chương 29

13 0 0
                                    

"Đùng đoàng!"

"Cho tôi mượn đáp án của cậu chép tí", mười lăm phút cuối cùng trước khi nộp bài là thời điểm các thí sinh hoạt động năng suất nhất trong phòng thi, có thể thừa dịp hỗn loạn cuối cùng chép nhau mấy câu hỏi, "Nhanh lên nào....Câu này chọn C? Chắc chắn không đó?"

"Tôi cũng không chắc, đoán bừa đấy."

"Câu này thì sao?"

"Câu này càng không chắc chắn."

"..."

Thiệu Trạm nghe lời Hứa Thịnh dặn dò, sau khi tham khảo xong đáp án của Đảo Nhị thì nhắm mắt nằm bò lên bàn học nghỉ ngơi.

Bên tai bắt đầu vang lên một trận tiếng sấm, sau đó ý thức đi cùng với tiếng sầm dần dần rơi vào sự hỗn loạn, thân thể nặng nề một cách kỳ lạ nhưng một phần ý thức lại cảm thấy hơi lơ lửng.

Sau mấy tiếng sấm, bầu trời vốn yên ả bắt đầu hiện lên sự kỳ quái mà người khác không thấy được———-bầu trời lóe lên ánh sáng chói mắt, giống như trên đỉnh đầu có một bóng đèn khổng lồ.

———–

"Em học sinh này..."

"Này em, nộp bài thi đi."

Hứa Thịnh cảm giác mình dường như đã ngủ rất lâu, bên tai là giọng nói hiền hòa của giám thị, thúc giục cậu mau nộp bài thi.... Đợi đã? Hiền hòa? Giám thị chính của phòng thi đầu tiên chẳng phải cô giáo sao? Tuổi tác trung bình của hai giám thị cộng lại không thể vượt quá 30 tuổi.

Đâu ra mà hiền hòa được?

Nhưng mà lý trí nói cho cậu biết đây đúng là một giọng nói già nua hiền hòa, âm thanh thúc giục nửa ngày sau dần có chút không kiên nhẫn, ông nặng nề hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy? Thời gian thi em ngủ..."

Hứa Thịnh mơ hồ nhận ra có gì đó không bình thường, cử động ngón tay, rốt cuộc thoát khỏi ý thức đang hỗn loạn, mở mắt ra.

Đập vào mắt chính là bàn học, Hứa Thịnh chống người đứng dậy, phát hiện đau đầu kinh khủng, sau đó nhìn thấy cánh tay cậu đang đè lên bài thi với chữ viết nguệch ngoạc. Chữ này rõ ràng không phải của cậu, bởi vì dù có lộn xộn nhưng vẫn dễ nhìn hơn chữ cậu nhiều.

Phòng thi số 1 không có ồn ào như vậy, thậm chí có người còn cho rằng giám thị sẽ không nghe được âm thanh rêu rao lớn của bọn họ: "Câu cuối cùng làm thế nào? Cậu đừng có cử động, để tôi chép dần đã, mau cứu anh em đi."

Thầy giáo trông thi không có thời gian quản mấy người kia, em học sinh trước mặt đang không coi ai ra gì mà ngủ, gọi còn không tỉnh, đúng là một thí sinh quá phách lối, ông phồng mang trợn mắt nói: "Thích ngủ như vậy thì về nhà mà ngủ cho kĩ, còn đến thi làm gì!"

Dứt lời, giám thị rút bài thi của Hứa Thịnh mang đi.

Giữa giây phút giáo viên trông thi rút bài thi đi, Hứa Thịnh liếc qua ô họ và tên thí sinh lại bất ngờ thấy được hai chữ: Hứa Thịnh.

Đây chính là bài thi của cậu sao?

Hứa Thịnh bối rối một lúc, lúc này mới cúi đầu xuống, nhận ra trên người đang mặc một chiếc áo phông đen.

Sau khi bài thi được thu, trên bàn chỉ còn lại một tờ giấy nháp gần như trống trơn.

Bây giờ cậu mới để ý ngay giữa tờ giấy nháp có năm chữ: Thi xong không được đi.

Là chữ của Thiệu Trạm, do viết vội vàng nên nhìn càng nguệch ngoạc.

Bên cạnh có người đã nộp xong bài, đầy nhiệt tình thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị nghênh đón cuối tuần vui vẻ, lúc đi ngang qua bàn học của cậu gọi một tiếng: "Thịnh ca!"

"Hả?" Hứa Thịnh kéo cổ áo, đã rất lâu rồi chưa nghe thấy cách xưng hô này, vài giây sau mới đáp lại, "Có chuyện gì không?"

"Không hổ là mày, ngủ đến bây giờ luôn, mặt giám thị cũng xanh như tàu lá chuối rồi", Vương Cường là bạn học lớp 10 của Hứa Thịnh, cậu ta còn nói, "Buổi tối có kế hoạch gì chưa? Lâu lắm rồi không đi net với nhau."

Hứa Thịnh không lên tiếng.

Trong đầu cậu bây giờ toàn là: Đổi trở lại rồi sao? Thiệu Trạm người đâu rồi, cậu ta chưa quay lại.

"Ngày khác đi", Hứa Thịnh cầm bút máy đứng dậy, đi ra ngoài phòng thi, "Tao còn chút chuyện."

Tốc độ thu bài thi của phòng thi đầu tiên tương đối nhanh, lúc Hứa Thịnh chạy tới người đã đi hết rồi, cậu đi xuyên qua đám người đang chen chúc ở điểm thi, đi đến cửa sau thì đúng lúc đụng phải Thiệu Trạm đi ra từ cửa.

Lúc này trên hành lang có mấy người đang nhỏ giọng thảo luận: "Nghe nói lúc thi học thần ngủ sao?"

"Đúng vậy, giám thị gọi mãi cậu ấy mới dậy."

"Sao lại ngủ nhỉ, học thần đi thi luôn luôn nghiêm túc mà."

"Có thể do đối với học thần lần thi này thật sự mà nói quá đơn giản, sau khi kiểm tra xong không có chuyện để làm", mấy bạn học này toàn tìm lý do tốt cho Thiệu Trạm, toàn là tiêu chuẩn kép, còn nói, "Nhưng mà lúc thi cậu ấy ngủ cũng quá đẹp trai!"

Nhân vật trung tâm được nhắc đến trong câu chuyện, anh đẹp trai ngủ trong phòng thi đang cầm một tờ giấy nháp trong tay, tay kia nhét trong túi quần đồng phục đi ra từ cửa phòng thi số 1, không khác mấy so với lần đầu Hứa Thịnh thấy cậu ta, đồng phục quy củ, cả người lạnh lùng.

Nhưng mà bây giờ sự lạnh lùng này của Thiệu Trạm căn bản không ảnh hưởng đến Hứa Thịnh mấy: "Bạn cùng bàn, cậu để lại ám hiệu hả?"

CÂU HỎI NÀY NẰM NGOÀI ĐỀ CƯƠNG --- Mộc Qua HoàngTahanan ng mga kuwento. Tumuklas ngayon