17

1.2K 60 7
                                    

Chương 17: Có thể cảm nhận nhịp tim của đối phương.

   Lương Tâm Khiết chần chờ hỏi: "Nhà vệ sinh... có người?"

   Đồng Miên căng thẳng muốn chết: "..."

   Lương Tâm Khiết hỏi: "Trác Thần ở đây à?"

   Cô chỉ có thể nghĩ đến Trác Thần. Thực tập mấy ngày nay Đồng Miên ở chung với các thành viên khác trong tổ dự án đều rất tốt.

   Nhưng quan hệ không xa không gần, chưa tới trình độ bước vào phòng này. Đầu óc Đồng Miên trống rỗng, da đầu tê dại, ù ù, khó thở, cố gắng giải thích: "Không phải... là, là bạn trai em."

   Lương Tâm Khiết mở to mắt: "Bạn trai?"

   Đồng Miên thuận theo biên soạn, ấp úng nói: "Anh ấy biết chúng ta tổ chức team building, anh ấy theo em đến chơi."

   Lương Tâm Khiết "A" một tiếng, bật cười: "Vậy cần gì phải trốn trong phòng vệ sinh? Không cần phải che che giấu giấu, rất tốt, đi chơi với nhau, đến lúc đó chị xin nâng cao hạn mức chi trả cho em."

   Đồng Miên căng thẳng nói: "Cảm ơn chị."

   Lương Tâm Khiết nói: "Nếu có bạn trai em ở đây, vậy chị ra ngoài trước..."

   Cô tri kỷ ra ngoài, đến phòng của một đối tác nào đó cùng tầng thăm hỏi.

   Lúc này Đồng Miên mới mở cửa phòng vệ sinh.

   Đoạn Việt Chinh ở trong, ôm cánh tay, rũ mắt rất không vui nhìn cậu. Đồng Miên từ từ đi qua, ôm lấy eo hắn, vùi đầu vào ngực hắn, nhỏ giọng gọi: "Đoạn Việt Chinh, đừng giận."

   Đoạn Việt Chinh cảm thấy mình thật sự bị nắm đến gắt gao.

   Hạ mắt có thể nhìn thấy mái tóc mềm mại của Đồng Miên, trên đỉnh đầu có một sợi tóc đáng yêu. Hắn giơ tay xoa xoa tóc, thở dài: "Anh đã biết địa vị của mình rồi."

   Đồng Miên mềm mại nói: "Anh ơi, đừng giận."

   Đoạn Việt Chinh hạ thấp giọng: "Gọi anh là gì?"

   Đồng Miên ngẩng mặt, hai má ửng đỏ, con ngươi đảo loạn: "Cấp trên."

   Đoạn Việt Chinh mỉm cười, nắm cằm cậu, rũ mắt, đối diện: "Không đúng."

   Đồng Miên giãy một cái, đột nhiên cắn ngón trỏ hắn, nhỏ giọng nói: "Đúng."

   Đoạn Việt Chinh có cảm giác ngón tay bị hàm răng của cậu mài một cái, có loại cảm giác tê dại tinh tế. Còn chưa làm động tác tiếp theo, Đồng Miên đã rút lui, lỗ tai đỏ bừng cúi đầu rửa tay.

   Đoạn Việt Chinh cảm thấy trái tim mình ngày càng bị ràng buộc trên người cậu, ngay cả cảm xúc cũng bị cậu nắm thóp, mềm lòng không chịu nổi.

   Ở trong phòng dính nhau một lúc, cuối cùng Đoạn Việt Chinh cũng trả thù thành công, sương mù hoa nhài hòa quyện với bạc hà trong suốt, giống như một giấc mộng mông lung.

   Đoạn Việt Chinh vuốt ve má Đồng Miên: "Anh ở đối diện em. Thu dọn xong dẫn em ra ngoài ăn cơm, gần đây có nhà hàng không tệ."

[ABO/Đang Beta] Thỏa Thuận Hôn Nhân Có Độ Phù Hợp Cao - Tích VũTempat cerita menjadi hidup. Temukan sekarang