Chương 6

17 3 1
                                    

Tả Thanh nghe tiếng mở cửa, quay đầu thấy Bùi Tu dang đến, liền hướng bên đó nhếch miệng cười một tiếng.

Lập tức vẫy gọi: "Mau đến xem, tôi vẽ tên hề này như thế nào?"

Bùi Tu lại không thể nào cười được.

Anh hơi khẽ cau mày: "Không cần làm loại chuyện như vậy, cô không muốn sống ra ngoài sao? Mặc kệ bọn hắn làm chuyện ác gì, chúng ta lại không thể luân lạc giống như vậy. Bằng không, thật sự chỉ có thể vĩnh viễn bị giam trong địa ngục này."

Sự hào hứng của Tả Thanh biến mất, cũng nhíu mày lại: "Anh là từ Đông Thổ Đại Đường hả, sao lại bắt đầu niệm kinh rồi? Tôi rõ ràng đang giúp anh."

"Cô là giúp ta, nhưng đồng thời cũng cảm thấy chơi vui đi?" Bùi Tu rất bất đắc dĩ thở dài, muốn khuyên mấy câu, lại không muốn bị nói thành "niệm kinh".

"Hừ, đúng là phá hư tâm tình."

Tả Thanh hừ một tiếng, nhanh chóng chà xát tay lên thi thể, quay người trở về phòng "Oành" một tiếng đóng sập cửa.

Bùi Tu cúi đầu nâng trán, trong lòng yên lặng hồi tưởng đến lần anh tra được tư liệu về cô, cuối cùng lại thở dài, cất bước đi qua gõ cửa.

Tả Thanh đoán được là anh, ngồi trên giường vuốt vuốt vũ khí, không lên tiếng.

Bùi Tu đợi một chút, không thể làm gì khác hơn là nói ra: "Tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, một người đi ra ngoài rất nguy hiểm, mặc kệ cô muốn làm cái gì đều hãy nhớ tìm tới tôi."

Hứ, đúng là thánh tăng.

Cô ném dao qua một bên, hướng về phía cửa làm mặt quỷ, sau đó nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ma sát của vật nặng bị kéo đi.

Một lúc lâu sau, mở cửa liếc nhìn đã thấy thi thể bị kéo tới trước cửa Bùi Tu, trên mặt đất lưu lại một vệt máu dài.

[Làn đạn]: Cho nên ai có thể nói cho tôi biết, Bùi Tu vì cái gì lại đối tốt với nữ tù này như vậy? Coi như tính cách anh ta ôn hòa cũng sẽ không dùng trên người này đi?

[Làn đạn]: Trời biết đất biết, Bùi Tu biết, chúng ta lại không thể biết.

[Làn đạn]: Tui ngược lại thấy điên nữ này rất có mị lực hắc hắc. . .Chẳng qua nếu phải ở cùng một chỗ với cổ thì tui cự tuyệt.

Cô cầm dao đi ra ngoài, giẫm lên vết máu đã khô trên mặt đất, nhẹ nhàng đi về cầu thang.

Thời điểm đi qua phòng Bùi Tu, dừng lại nghĩ nghĩ một chút sau đó gõ cửa.

Bùi Tu rất nhanh đáp lại, lúc mở cửa gương mặt vẫn tràn đầy ý cười ôn nhu.

Tả Thanh: "Tôi muốn đi vệ sinh."

"Được."

"Sao anh không đem thi thể xuống dưới?"

"Sẽ làm cả bậc thang đều nhuốm máu."

Tả Thanh liếc nhìn anh, tay vịn trên cầu thang đi xuống: "Anh còn bao nhiêu nước?"

Bùi Tu suy nghĩ một chút: "Hai phần ba."

"Tôi uống hết nước anh sẽ cho sao?"

"Cho."

Tả Thanh vui vẻ: "Lừa anh đó, tôi còn rất nhiều. Thái độ của anh làm tôi rất hài lòng, thật sự là đồng đội tốt."

[Edit] Toàn Thế Giới Van Xin Tôi Làm Người TốtWhere stories live. Discover now