Chap 5: Bonhyuk!

213 19 12
                                    

_Ba, mẹ, con về rồi.

Jaewon bắt chuyến xe đầu tiên về quê trong buổi chiều thứ sáu.

Mẹ cậu đáng đứng trong bếp, nói với ra:

_À, về rồi đấy hả? Lên phòng thay quần áo, nghỉ ngơi đi.

Jaewon phi thẳng vào trong bếp, cậu chỉ khoác mỗi cái balo, có vài bộ quần áo, tiện quăng luôn ở lòng khách. Song Jaewon rửa tay, giúp mẹ chuẩn bị đồ ăn tối.

_Mẹ giải thích chuyện anh Hyuk đi, rốt cuộc là mọi thứ thế nào vậy?

Nét mặt bà trầm hẳn xuống, thở dài lấy hơi.

_Đứa trẻ đó...Năm ấy bị tai nạn xe. Con cũng thấy rồi đó, bị thương rất nặng. Não bộ nó bị chấn thương, nó quên nhiều thứ, quên cả con...

Nhất thời Jaewon cũng không biết phải suy nghĩ cái gì trong đầu. Cậu trống rỗng, hiện tại chỉ nghe mẹ thuật lại tình hình năm đó mà cậu cũng trống rỗng, không biết nếu lúc đó, nếu biết được tin anh quên đi mình, cậu sẽ còn ra sao.

_Mẹ biết mẹ sai, mẹ xin lỗi, Jaewon à. Nhưng lúc đó, thật sự...con biết đấy...mẹ cũng không biết phải làm thế nào cả. Gia đình mình chỉ mới chuyển đi, nếu con biết thằng nhóc quên con, con sẽ hận ba mẹ mất, con sẽ nằng nặc đòi ba mẹ để con ở lại. Mà ba và mẹ không bỏ con lại đó được. Mẹ xin lỗi... - Bà cố bình tĩnh, nhưng nước mắt đã rơi lã chã.

Jaewon biết mẹ nó cũng là người nghĩ nhiều và nhạy cảm y như nó vậy. Dù bây giờ, nó đang đứng chẳng vững, nó đang nghe không lọt tai một lời xin lỗi nào, nó đang chẳng thông cảm nổi, cái lí do vô lí đến nực cười của mẹ mình. Thế nhưng, nó vẫn là một đứa con tốt, nó vẫn biết, mẹ nó nuôi lớn một đứa quậy phá như mình không hề đơn giản. Nó ôm mẹ thật chặt, vuốt sống lưng bà, im lặng không oán trách một câu.

_Jaewon à, mẹ thật sự xin lỗi hai đứa, mẹ cũng không ngờ...chừng đó năm...chừng đó năm con vẫn còn nhớ. Mẹ xin lỗi, lẽ ra mẹ nên nói cho con sớm hơn, nên nói cho con từ đầu.

_Mẹ đừng khóc nữa. Bây giờ mọi chuyện đã ổn rồi mà.

Trong bữa tối hôm ấy, không khí bàn ăn có chút kì lạ. Ba mẹ Jaewon không biết phải nói chuyện với con trai thế nào, họ hiểu Bonhyuk trong lòng một Jaewon năm tuổi quan trọng ra sao. Lời nói của bọn họ cứ như tự mình tước đi sự sống của cả hai đứa vậy.

Nhưng Jaewon thật sự không muốn nghĩ nhiều nữa, câu chuyện năm ấy đã không thể thay đổi. Bù lại, ông trời không phải quá ưu ái cho mình rồi sao, Bonhyuk của cậu một lần nữa xuất hiện trong đời như thể định mệnh. Jaewon ngay lúc này chỉ muốn ôm lấy Bonhyuk, không muốn anh rời xa vòng tay mình một bước.

Nằm trên giường ngủ, Jaewon lăn qua lăn lại cười khúc khích như mấy thiếu nữ biết yêu lần đầu. Cậu nhìn chăm chăm đoạn chat mà chẳng biết nói gì. Tại vì anh không nhớ mình, mà dù gì cũng chỉ là chuyện hồi bé, cũng không nhất thiết phải lập tức nhắc lại làm gì.

Jaewon
Anh àaaaaaaa
Mấy hôm nay không thể gặp anh được
Em xin lỗi nhé :<<
Đừng nói là anh quên em luôn rồi nha
Đừng màaa
Jaewon thành thật xin lỗi

[Guwonz] Full Of Tears.Where stories live. Discover now