Chương 167 Hắn chính là đồ lừa đảo

171 16 1
                                    

Gió phất tấm mành đong đưa, mùi hương thoang thoảng.

Trên bàn giấy viết thư ố vàng, tiếng vang khi lật lên không rõ ràng như giấy mới, mà mang vẻ mềm mại của năm tháng, lại chịu không nổi năm tháng mài mòn.

Thái thị không giống như trước nữa, đối với đồ của Ứng Phổ Tâm có cũng được không cũng được, tranh vẽ cũng vậy, bút ký cũng vậy, tùy tiện để đó, tùy tiện cho người ta cũng được, mấy tờ giấy viết thư, nàng lại từng tờ một, cẩn thận mở ra, vỗ nhẹ, muốn vuốt phẳng nếp gấp bên trên, lại lo dùng lực quá lớn, làm rách nó.

Đây không phải là thư, mà là tình yêu một nam nhân dâng cho nàng, nhiệt liệt chân thành, sâu sắc lâu dài, mang theo cả sinh mệnh.

Tầm mắt Diệp Bạch Đinh lướt qua mấy phong thư: "Hắn tốt như vậy, ngươi có từng nghĩ tới sẽ báo đáp hắn?"

"Ta muốn báo đáp hắn, không phải là chuyện rất đương nhiên sao?"

Thanh âm của Thái thị rất nhạt: "Hắn đi vào ta sinh mệnh, đem ta đưa lên một con đường khác, ấm áp cả nhân sinh ta, là người duy nhất trên thế gian hiểu ta, đau lòng ta, thích ta, cứ vậy mà đi rồi, sao ta có thể cam tâm?"

Diệp Bạch Đinh: "Ngươi cảm thấy hắn chết không thích hợp."

Thái thị: "Mới đầu không nghĩ tới, vì đó chính là cái tai nạn, cứu người là lựa chọn của hắn, ta biết hắn là người như vậy, dù không có tận mắt nhìn đến, ta ở trên núi, hắn ở dưới chân núi, nghe kể lại cũng biết là chuyện ra sao, ta không có cách nào trách bất kỳ ai."

"Thương tâm hơn nửa năm, ta mới cảm thấy có điểm không thích hợp. Hắn rất biết dỗ dành người khác, đặc biệt hiểu làm sao để dỗ ta, ở bên cạnh hắn ta cũng biến lười, không muốn nghĩ nhiều, sau khi hắn rời đi không ai quản ta, vạn sự ta phải chính mình khiêng, từ từ nghĩ ra một chuyện rất rõ ràng, lại bị ta xem nhẹ. Hắn trước nay đều không phải là một kẻ ngưỡng mộ phú quý của hầu phủ, từ khi ta biết hắn, hắn ham muốn hưởng thụ vật chất đều rất nhạt, chúng ta dù chưa chính thức thảo luận qua vấn đề này, ta cũng biết hắn căn bản không tính toán vào kinh thành, chỉ muốn sống cuộc đời của riêng mình, tại sao? Là cái gì, làm hắn thay đổi chủ ý?"

Khóe môi Thái thị gợi lên vẻ trào phúng: "Ta nhận ra, cẩn thận tìm tìm, phát hiện hầu phủ không thích hợp cho lắm, không phải mấy thứ 'tư tình', mấy thứ dơ bẩn đó, chúng ta vào hầu phủ là biết, chả ai mù hết, không phải cho là che một tầng quần lót, người khác liền không thấy, cái hầu phủ này, có một bí mật khác —— hình như rất sâu rất sâu, đụng vào một chút liền mất mạng."

Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh liếc nhau, thấy được trí tuệ của nhị phòng.

Thái thị rõ ràng rất thông minh, còn rất có quyết đoán, 'bí mật' vẫn luôn chưa bị phát hiện mà cũng bị nhìn trộm, có thể là Ứng Phổ Tâm phát hiện bí mật này trước một bước, nhận thấy được nguy hiểm bên trong, cố ý dùng lời nói hoặc phương pháp khác kiềm chế tầm mắt Thái thị, không cho nàng dính vào nguy hiểm, mà chính hắn...... Rất có thể đã chạm tới trung tâm, thậm chí cũng là vì cái này, 'tử vong ngoài ý muốn'.

Thái thị cười nhạo: "Ta là kẻ lãnh tâm lãnh phổi, nhờ lão súc sinh đó ban tặng, chuyện gì chưa từng nghe qua, chuyện gì chưa thấy qua, loại chuyện tư mật như ở hầu phủ này, dọa ta không được, cũng cản ta không được ta, ta không sợ, cũng không muốn để tâm, ta chỉ muốn biết phu quân ta vì cái gì mà trở về, có phải bởi vì bí mật này hay không, tìm bao lâu, cuối cùng có rõ ràng hay không, hắn chết có liên quan gì đến chuyện này hay không."

CHIẾU NGỤC ĐỆ NHẤT NGỖ TÁC - bản edited (Part 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ