7.

101 12 2
                                    


Vài ngày sau đó, căn nhà sống trong im ắng.. Không tiếng cười đùa nữa, em Hạn nay ốm liên miên khiến mọi người đều rất lo lắng, ngồi ở ghế thẩn thờ, ông hội đồng nhấp miếng nước chè đặc sẫm trong cốc, lại hơi choáng vì nó quá nhiều chè nên thành ra hơi chóng mặt. Cậu Hai Thịnh ngồi bên mở lời

"Lúc.. Lúc đó con không nhìn rõ lắm.. Chỉ.. Chỉ biết bụi mù mịt bay hết vào mắt nhưng con vẫn cố mở ra để nhìn lấy anh... Nhưng.. "

Trông cổ cậu Hai Thịnh dường như có thứ gì đó mới vỡ òa ra, thở dài ra kìm nén tiếng nức nở, hai anh em không ở cùng nhau nhưng vẫn là anh em ruột thịt, thương yêu nhau là truyện bình thường

"Anh.. Anh ấy vì đỡ cho con mà bị bắn trúng.. Cái khẩu đó ai cũng biết uy lực phá hủy rất cao.. Con hông tìm được.. Nếu mà tìm được chắc cũng hông còn nguyên vẹn!"

Cậu Hai Thịnh trùng xuống nói lời hối lỗi, phải! Vì đỡ cho Cậu Thịnh nên hắn mới mất.. Tất cả chỉ trong cái chớp mắt! Cậu Hai Thịnh vẫn nhớ rõ cái cảnh hôm đó

Mưa rơi tí tách bụi mờ làm tầng sương mù dày đặc không nhìn rõ chung quanh, phía trước là hắn dẫn đầu đang đi từ từ. Cậu Hai Thịnh dẫm phải mảnh sắt vương trên đất lỡ miệng kêu oái lên rồi bịt miệng mình lại, hoảng hốt khều người phía trước, hắn toát cả mồ hôi hột khi thấy tiếng cả đám người tiến lại gần. Cậu Hai Thịnh trông ra thấy chúng đang nhắm vào mình mà hoàn toàn không nhìn thấy hắn ở phía trước liền thều thào

"Anh.. Chúng hông nhìn thấy anh.. Anh cứ đi trước"

Cung Tuấn lắc đầu nhìn cậu Hai Thịnh lén lút đưa thứ gì đó rồi nhắm thời cơ chúng bị tiếng boom làm cho phân tâm liền tráo người, máu bắn lên mặt cậu Hai Thịnh, cậu rơi nước mắt cắt ruột cắt gan rời đi, trong tay cầm lấy thứ đồ Cung Tuấn đưa, hắn nhớ lắm! Nhớ cái mùi máu tanh tưởi, nhớ tiếng thều thào trầm khàn vang lên

"Anh nhờ em cái này! Sau khi anh mất! Em đưa cái bánh này cho Triết Hạn! Bảo em ấy đừng chờ anh nữa!"

Cậu Hai Thịnh ngơ ngác liền bị hắn đẩy ra phía sau mà che chắn. Nhớ đến đây cậu Hai Thịnh chạy vội xuống nhà tìm trong cái balo lôi ra một cái bánh, chiếc bánh trong đống đồ hôm mới từ nước ngoài về quê Cung Tuấn mang theo, biết được em Hạn thích ăn liền lén lút nhờ bạn mình mua lấy một cái! Lúc đi ra chiến trường nhét cả balo bánh đợi khi về cho em.. Nhưng không kịp! Balo của hắn thì đã mất. Trong túi quần còn đúng một cái liền bảo cậu Hai Thịnh mang cho em.. Đến lúc hắn sắp chết còn nghĩ đến em mà? Lắc đầu tự hỏi..

"Rốt cuộc... Cung Tuấn đã yêu Trương Triết Hạn đến mức nào vậy?"

Cậu Hai Thịnh chạy đến phòng em bước vô

"Cậu Hai khụ.. Khụ Thịnh.. Em khỏe hơn một chút rồi! Hông sao đâu!"

Cậu Hai Thịnh đi đến bên em ngồi xuống cái ghế gần đó dúi vào tay em cái bánh

"Lúc về đến giờ cậu quên mất! Cái này là Cậu Tuấn đưa cho em lúc trong chiến trường. Cậu Tuấn bảo em không cần chờ nữa đâu"

Em Hạn đón lấy cái bánh vị dâu mà nước mắt giàn giụa lấy cái bánh hít mấy cái, hơi của người kia đã sớm mất từ lâu nhưng em Hạn vẫn ngửi thấy mùi của hắn! Hương bạc hà thơm ngát

[ Tuấn Hạn ] Cậu CảWhere stories live. Discover now