Chương 9: Home

22 3 0
                                    

Editor: Cẩm Hi

Anh trai: Nơi nào có em gái nơi đó thiên đường.

Em gái: Nơi nào có anh trai nơi đó chính là nhà.

Thành thật mà nói, khi còn nhỏ tôi đã bán không ít chai rượu.

Mặc dù bây giờ vẫn còn nhỏ.

Nhưng lúc đó còn nhỏ hơn ——

Lúc tôi ba tuổi, cha mẹ bận rộn với công việc kinh doanh, mỗi ngày tan học về, anh trai đều đưa tôi đến khu nhà cho nhân viên thuê gần đó, vì người thuê thường xuyên thay đổi nên nhiều đồ đạc còn sót lại trong đó, ví dụ như hộp các tông, giẻ lau, khối sắt kỳ quái, chai dầu gội, còn có những chai rượu đang được ưa chuộng, mỗi chai có thể bán được hai mao tiền.

Chúng tôi luôn phải cạnh tranh với đám nhóc nào đó, nhưng anh trai không hoang mang tí nào, dẫn tôi đi chọn phòng tốt, mỗi lần như thế đều có chút thu hoạch.

Vì thế, tôi thường nhìn thấy hai chiếc bóng kéo dài của chúng tôi dưới ánh hoàng hôn, tay trong tay, tôi ôm một chai, anh trai xách vài chai, đi tới quầy bán quà vặt đổi lấy một chiếc kẹo mút.

Tuy sau này thì không cần đi đổi nữa, vì mẹ đã cho tiền rồi.

Nhưng chúng tôi vẫn đi làm không biết mệt, chỗ đó giống như một căn cứ bí mật vậy, và chúng tôi đã thiết lập mối quan hệ tin cậy với đám nhóc ở đó, chúng tôi cùng nhau thu thập những đồ bỏ lại và bán được khoảng ba tệ.

Mà mỗi khi mọi người hớn hở chạy tới cửa hàng bán lẻ, tôi đều cười khúc khích chạy theo sau, nếu không đuổi kịp thì anh trai sẽ cười rồi quay lại bế tôi lên.

Sau đó thì chúng tôi không đi nhặt nhạnh nữa, bởi vì ở nhà cũng có khá nhiều.

Sau này, tôi cảm thấy anh trai lúc đó cười tươi như vậy, mặc dù anh đã cười rất nhiều kiểu với tôi, nhưng nhờ lúc đó, tôi đã phát hiện ra rằng, hóa ra vẫn còn thiếu một kiểu nữa.

Dẫu sao thì.

Bây giờ chúng tôi lại phải đi nhặt đồng nát.

Bước vào thiên niên kỷ mới, đối với một người sắp tốt nghiệp tiểu học và một người đang học sơ trung mà nói......

Thì chúng tôi không cảm thấy mất mặt.

Ặc...... Bởi vì đây là nông thôn chứ sao.

Ngược lại rất vui là khác.

Nghỉ hè, ở nhà bà ngoại.

Bà ngoại sờ miếng lót giày, quay qua nhìn anh trai, vừa thương vừa ghét bỏ, muốn nói lại thôi, rồi lại nhìn bụng con dâu.

Bà bảo tôi phải tránh xa bụng mợ ra.

Nhưng tôi không hiểu.

Tôi không hề nghịch ngợm.

Còn anh tôi thì chạy nhanh như gió, cũng không sợ đụng phải mợ à.

Sau đó mợ nói, "Ngày xưa bà ngoại còn phải đi nhặt cứt chó để kiếm thêm thu nhập kia kìa! Hai đứa cả ngày không làm gì chỉ biết ăn với ăn, đi ra ngoài kiếm chút tiền đi!"

[EDIT] ANH TRAINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ