Thế giới 1 : Chương 6

150 16 6
                                    

Lúc Lưu Vũ trở lại phủ Đô đốc, trời đã tối. Vừa mở cửa liền nhìn thấy Lưu Chương ngồi trên ghế sofa phòng khách, trên người bao trùm một tầng khí lạnh, cậu không khỏi có chút áy náy, mở lời:
- Ca ca còn chưa ngủ sao?
Lưu Chương chỉnh lại gọng kính của mình, giả bộ vô tình hỏi:
- Hôm nay em....đã đi đâu?
- Hôm nay ta không phải đã nói muốn uống trà ở Nguyệt Tâm lâu sao? Ta chỉ đi đến đó thôi ca ca
Lưu Vũ vừa nói vừa đi tới bên cạnh Lưu Chương, ôm cánh tay anh làm nũng.
Lưu Chương cũng rất tự nhiên vươn tay ôm lấy Lưu Vũ, trong ánh mắt chứa đựng vô vàn ôn nhu. Lưu Vũ hoảng sợ cúi đầu. Lưu Chương nhìn người trước mặt bối rối, trong mắt hiện lên sự chiếm hữu nồng đậm
- Tiểu Vũ, em không ngoan
Lưu Chương tức giận bóp chặt bả vai Lưu Vũ
- Sao em lại đi cùng một người nam nhân xa lạ, rồi về muộn như vậy?
Lưu Vũ thầm nghĩ xui xẻo rồi, liền vươn tay tự nhéo đùi mình. Nháy mắt nước mắt đã rưng rưng, nhưng lại cố chấp không để chúng rơi xuống. Lưu Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo kia đánh thẳng vào trái tim của Lưu Chương
- Ca ca
Lưu Vũ cả người nép vào trong lòng Lưu Chương, thanh âm mềm mại như nước, ẩn chứa bao nhiêu ủy khuất
- Hôm nay lúc đi mua chút điểm tâm, suýt nữa, suýt chút nữa...
Lưu Vũ tựa hồ không thể nói tiếp, khuôn mặt nhỏ nhắn đang dựa vào lòng Lưu Chương không chút cảm xúc, nhưng giọng điệu quá đỗi nghẹn ngào
- Nếu không phải Trương Hân Nghiêu cứu giúp, có thể bây giờ ca ca đã không còn tìm thấy ta được nữa! Ca ca vẫn còn muốn mắng ta?!
Lưu Vũ vừa nói vừa tức giận ngẩng đầu lên, tránh khỏi vòng tay của Lưu Chương, nhìn anh đầy uất ức. Giơ móng vuốt nhỏ như mèo con đang tức giận.
- Không đúng, tại sao ca ca lại biết ta đi cùng Trương Hân Nghiêu? Ca ca theo dõi ta sao?!
Lưu Chương cười, kéo con mèo nhỏ đang vùng vẫy vào trong lòng, nắm lấy hai cái móng vuốt nhỏ
- Ca ca không đi theo em, hôm nay là phụ tá của ca ca nhìn thấy Tiểu Vũ cùng người lạ ra ngoài, sợ em bị kẻ xấu lừa gạt, cho nên mới báo cáo tới ca ca.
Trương Hân Nghiêu, cái tên này ... Thì ra là hắn
Lưu Chương trộm nghĩ, ở Giang Bắc, họ Lưu chính là vương, làm sao lại có kẻ không có mắt, muốn làm điều gì xấu xa với Lưu Vũ. Anh e rằng Trương Hân Nghiêu cố ý thuê người dựng vở kịch này, làm một màn anh hùng cứu mỹ nhân, cố ý tiếp cận Tiểu Vũ. Nghĩ vậy, Lưu Chương nói với người trong lòng:
- Ca ca sẽ cho một vài người bảo vệ em khi ra ngoài. Còn nữa, Trương Hân Nghiêu đó không phải là người tốt, nên tránh xa hắn ra.
Lưu Vũ vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của anh trai, cậu đành nuốt lại, qua loa gật đầu đồng ý.
- Ca ca, nếu không có việc gì nên đi ngủ sớm một chút, em lên lầu đây
Lưu Chương gật đầu, trầm ngâm nhìn bóng lưng em trai nhỏ đi lên lầu. Sau khi Lưu Vũ lên tầng, đầu tiên là đến nói chuyện với Lâm Viễn như thường lệ, sau đó mới chậm rãi trở về phòng.
Lưu Vũ "vô tình" để Lâm Viễn nhìn thấy chiếc kẹp tóc, sau đó "vô tình" tiết lộ rằng mình được một cô bé cứu khi còn nhỏ. Nữ chính hoàn toàn không chút phòng bị với Lưu Vũ và mối quan hệ này. Cho nên việc cậu đến gặp Lâm Viễn mỗi ngày để hỏi thăm sức khỏe và giúp cô ấy giải quyết một số việc nhỏ là điều hợp lý. Sau vài tháng, mối quan hệ giữa Lưu Vũ và chị dâu ngày càng tốt hơn.
Sau khi trở về phòng, tắm rửa và dưỡng da xong, Lưu Vũ tắt đèn ngồi trên giường chơi game. Lưu Chương ở tầng dưới nhìn thấy đèn phòng đã tắt, một lúc sau, anh cầm lấy áo khoác ung dung lên lâu.
- Ký chủ, có người bước vào phòng
Nghe hệ thống nhắc nhở, Lưu Vũ lập tức tắt điện thoại, giả bộ ngủ và nằm an tĩnh ở trên giường.
Cửa bị đẩy ra phát ra tiếng kẽo kẹt, Lưu Chương nhẹ nhàng đi vào. Tiếng bước chân dừng lại ở bên giường, trong phòng ngoại trừ tiếng thở đều đặn của Lưu Vũ, tuyệt nhiên không có bất kỳ thanh âm nào khác. Lưu Vũ giả vờ ngủ, lôi kéo hệ thống tán gẫu một chút
- Ta phát hiện bạn nhỏ Lưu Chương có chút biến thái
Nghĩ đến Lưu Chương thường đeo chiếc kính gọng vàng, mang mùi đàn hương nhẹ nhàng. Luôn lén lút đến nhìn ngắm Lưu Vũ lúc nửa đêm một cách im lặng trong phòng tối ... Đây không phải là thiết lập tiêu biểu của mẫu nam chính bệnh kiều, chiếm hữu, biến thái sao? Trong nguyên tác, ta không thấy nam chính giống như vậy
- Kí chủ, ta cảm thấy... Người tựa hồ không những không sợ hãi, ngược lại còn rất phấn khích
- Rõ ràng như vậy sao? Aizz, nếu Lưu Chương không rời đi, ta sẽ thua trận game này mất.
Lưu Chương đứng bên giường lẳng lặng nhìn Lưu Vũ, thấy người trước mặt khẽ cau mày.
Có phải em ấy đang gặp ác mộng?
Anh đưa tay vuốt nhẹ đôi lông mày hơi cau lại, hôn lên mi mắt của Lưu Vũ, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài. Ngay lúc Lưu Chương đóng cửa, Lưu Vũ lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, vội vàng lấy điện thoại dưới gối ra. Nhìn thấy dòng chữ "GAME OVER" sáng rực trên màn hình, cậu thở dài nặng nề vùi đầu vào trong gối. Môi bĩu ra, trên đỉnh đầu lòa xòa vài sợi tóc nguệch ngoạc.
Vậy nên Lưu Vũ liền đổ lỗi do Lưu Chương khiến mình thua trận. Ngày hôm sau khi Lưu Chương chủ động nói chuyện với Lưu Vũ vào bữa sáng, cậu thậm chí còn không thèm nhấc mí mắt, chỉ lười biếng đáp lại vài chữ. Lưu Vũ đưa tay múc một bát cháo, không để ý đến Lưu Chương đang ngồi bên cạnh mà trực tiếp đưa cho Lâm Viễn. Cả bữa sáng, Lưu Vũ ngoan ngoãn tiếp thức ăn cho tất cả mọi người, nhưng tuyệt nhiên phớt lờ Lưu Chương ngồi bên cạnh mình. Rời phủ, Lưu Chương vẫn mờ mịt chưa hiểu mình đã làm gì mà lại khiến tiểu bảo bối giận dỗi. Anh tự nhủ rằng buổi tối khi trở về, nhất định sẽ mua cho em ấy thật nhiều điểm tâm ngọt, dỗ dành bé mèo sữa nhỏ.
Trong nửa tháng sau, Lưu Vũ cố ý tránh mặt Lưu Chương, nói chuyện cũng không quá ba từ. Lưu Vũ càng không bao giờ từ chối lời mời của Trương Hân Nghiêu, nhưng cậu vẫn luôn chú ý trở về nhà muộn nhất là trước lúc hoàng hôn, mang cho Lâm Viễn điểm tâm ngọt và vài thứ thú vị mà cậu đã mua trên phố.
Lưu Chương không hiểu mọi chuyện ra sao, gần đây anh bận rộn việc quân sự, cũng không có thời gian hỏi kỹ Lưu Vũ. Chỉ có thời gian lén lút đến nhìn ngắm Lưu Vũ mỗi đêm càng ngày càng dài. Sự chiếm hữu trong đáy mắt cũng ngày càng mạnh mẽ hơn.
- Thiếu soái, mọi việc ở bến tàu đã sắp xếp xong.
- Ừm. Chuẩn bị sẵn sàng, năm phút nữa chúng ta sẽ xuất phát.
Sắc mặt Lưu Chương trầm xuống, bộ quân phục màu xanh đậm, mày kiếm và ánh mắt trở nên nghiêm nghị hơn.
Mấy ngày này, anh đã cử người theo dõi Trương Hân Nghiêu. Chắc chắn hắn đột nhiên xuất hiện ở đây không phải để vui chơi. Nhưng trong nửa tháng qua, Trương Hân Nghiêu thực sự không có động thái lạ thường. Thói quen hàng ngày chỉ là rủ Lưu Vũ dạo chơi, ăn uống
Tuy nhiên, anh vẫn tìm ra một số manh mối nhỏ. Mặc dù Trương Hân Nghiêu chỉ đến bến tàu một lần duy nhất và không ở lại lâu, nhưng Lưu Chương ngay lập tức nhận ra rằng có mánh khóe trong đó. Hôm nay Trương Hân Nghiêu rủ Lưu Vũ ra bến tàu. Anh chắc chắn rằng phe người của hắn sẽ hành động vào đêm nay, vậy nên đã cử người canh gác trước
- Hừ, Trương Hân Nghiêu, lá gan không nhỏ, dám buôn lậu vũ khí dưới mũi Lưu gia ta
Lại nghĩ đến Lưu Vũ gần đây rất thân thiết với Trương Hân Nghiêu, nội tâm Lưu Chương vô cớ run lên. Anh đương nhiên tin tưởng Lưu Vũ sẽ không phản bội mình cùng Lưu gia, nhưng tiểu hài tử ngây thơ như vậy, em ấy chân thành coi Trương Hân Nghiêu là bằng hữu, nếu biết hắn lợi dụng mình, Tiểu Vũ sẽ buồn rầu rất lâu
Buổi tối, đèn vừa bật sáng. Trên bến tàu có rất nhiều người, hai bên bến ánh đèn lờ mờ khiến khung cảnh xung quanh giống như một cõi mờ ảo, chỉ có Lưu Vũ trước mắt là đặc biệt rõ ràng.
Trong tay Trương Hân Nghiêu cầm một chiếc đèn lồng hình con thỏ, hoàn toàn không phù hợp với tính cách bạo ngược của hắn, đồng thời nhìn Lưu Vũ vui vẻ nhảy chân sáo, trên mặt không che dấu được ý cười. Đằng sau Lưu Vũ là một người bán rong đang gánh một gánh hàng lớn. Lưu Vũ lơ đãng, không chú ý đến người bán hàng phía sau. Trương Hân Nghiêu thấy vậy, vội vàng tiến lên và kéo Lưu Vũ vào lòng
- Cẩn thận một chút.
Lưu Vũ bị hắn ôm vào trong ngực, trong mắt hiện lên ý cười thay vì một tia hoảng sợ. Dưới ánh đèn bến tàu mờ nhòa, Trương Hân Nghiêu cảm thấy nhịp tim của mình có chút không ổn. Có lẽ người trước mặt quá xinh đẹp, hắn hoàn toàn quên mất kế hoạch 'nước ấm nấu ếch' đã suy nghĩ mấy ngày nay. Trương Hân Nghiêu cúi người xuống, hôn lên đôi môi mà hắn hằng ước ao trước khi Lưu Vũ kịp phản ứng
Lưu Vũ ngay lập tức hoàn hồn, muốn đẩy Trương Hân Nghiêu ra, nhưng cậu làm sao có thể là đối thủ của hắn. Lưu Vũ thử vùng vẫy nhưng điều này càng khiêu khích Trương Hân Nghiêu, khiến nụ hôn trở nên sâu hơn
Đúng lúc, trên bến tàu truyền đến tiếng bước chân, Trương Hân Nghiêu bấy giờ mới buông người nhỏ hơn ra, thân thể cậu có chút lảo đảo. Hắn ôm Lưu Vũ trong lòng, lén lút liếm môi, nở nụ cười gian xảo. Khuôn mặt trắng nõn của Lưu Vũ đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay tức giận, cậu nhìn Trương Hân Nghiêu đầy uất ức, bặm môi đẩy hắn ra, đứng thẳng dậy.
Thấy người vừa đến mang vẻ mặt âm trầm, Lưu Vũ sửng sốt:
- Ca ca ?!
Trương Hân Nghiêu thần sắc lãnh đạm, thậm chí còn có hứng thú khiêu khích đem tay khoác lên trên vai Lưu Vũ
- Tiểu Vũ, ca ca em lợi hại như vậy, sau này nếu hắn đánh ta, em nhất định phải bảo vệ ta nha
Trương Hân Nghiêu mở miệng nói sợ hãi nhưng trong mắt đầy khiêu khích. Mà Lưu Chương lúc này đã tức giận muốn điên
- Tiểu Vũ, lại đây với ca ca.
Lưu Vũ ngơ ngác nhìn hai người, không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao hai người chưa từng gặp mặt nhưng hiện tại lại căng thẳng đến vậy. Trương Hân Nghiêu xoa đầu Lưu Vũ, đem đèn lồng trong tay đưa cho cậu, lên tiếng trấn an:
- Không có việc gì, chúng ta đi thôi.
Lưu Chương bị hành vi ngang nhiên của hắn làm cho sững sờ. Anh vốn tưởng rằng Trương Hân Nghiêu sẽ bắt Lưu Vũ làm con tin để thả hắn đi, nhưng không ngờ kẻ này lại khá là quân tử
- Trương tổng đốc, ngươi không phải đang ở Đông Bắc Bình Châu phụ trách quân binh, sao lại có nhã hứng tới Giang Bắc nhỏ bé đây? Giang Bắc miếu nhỏ, sợ là không thể tiếp đãi tượng Phật lớn.
- Làm sao có thể như vậy, Giang Bắc có người xuất chúng, có mỹ nhân như họa. Huống hồ ta cũng chỉ nán lại một chút.
Trương Hân Nghiêu nói, mỉm cười nhìn Lưu Vũ
- Nán lại?
Lưu Chương cười lạnh một tiếng
- Có lẽ không phải chỉ vì mỹ nhân Giang Bắc mà nán lại. Nhưng nếu Trương tổng đốc đã đến đây, ta cũng phải tận tình tiếp đón. Còn về phần đạn dược trên tàu... quân lính Giang Bắc đã thu lại hết rồi
Trương Hân Nghiêu nhún vai, búng ngón tay cái tách. Ngay lập tức, một nhóm người từ trong góc tối tiến ra. Có vẻ như bên Lưu Chương cũng mang không ít người.
- Lưu Chương, tàu chở đạn này có thể giao cho ngươi nhưng.....
Trương Hân Nghiêu huýt sáo nhìn về phía Lưu Vũ
- Tiểu mỹ nhân này ta có cảm tình rồi.
Vẻ mặt khiêu khích của Trương Hân Nghiêu đã chọc Lưu Chương nổi giận, hoàn toàn mất đi lý trí. Anh ngay lập tức ra lệnh cho binh lính tiến đến đánh nhau với nhóm người do Trương Hân Nghiêu mang tới
Ngay tại lúc hai bên giao chiến, tiếng ho khan cắt ngang bầu không khí căng thẳng của đôi bên. Thấy người tới, Lưu Vũ hơi thở phào nhẹ nhõm.
- Cha.
Lưu lão gia phớt lờ Lưu Vũ, đi thẳng đến trước mặt Lưu Chương trợn mắt
- Làm càn!
Thấy Lưu Chương bị khiển trách, Trương Hân Nghiêu cười lớn.
Đoạn ông lão quay về phía Trương Hân Nghiêu
- Trương tổng đốc thực sự rất dũng cảm, dám ngang nhiên buôn lậu vũ khí ở đất Giang Bắc của ta. Cậu đang cố ý bắt nạt nhà họ Lưu không có ai làm gì được cậu có đúng không?
- Vãn bối sao dám, Lưu thúc hiểu lầm rồi. Chiếc thuyền này kỳ thực là sính lễ của vãn bối. Hi vọng thúc vừa ý nhận lấy.
Lưu lão gia nheo mắt lại
- Nhà họ Lưu không có nữ tử, cho nên ta không thể nhận sính lễ của cậu
Trương Hân Nghiêu vẫn mỉm cười nhưng vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn
- Vãn bối thực sự thích Tiểu Vũ. Lưu thúc chỉ cần để Tiểu Vũ đi cùng vãn bối, tất cả đạn dược trong con tàu này sẽ là sính lễ của nhà vãn bối, nếu Lưu thúc vẫn từ chối thì.....
Trương Hân Nghiêu nhún vai không nói rõ ràng. Cả một tàu đạn không phải là số lượng nhỏ, nhưng hắn có thể tùy tiện đổi lấy một đứa con trai nuôi, hai nhà có danh nghĩa thông gia. Có mối quan hệ này, Trương gia và Lưu gia mới có thể duy trì hòa bình lâu dài hơn. Đó là một giao dịch đáng giá, mà Lưu Vũ cũng chỉ là con nuôi...
Lưu lão gia lập tức đã đồng ý vấn đề này mà không cần suy nghĩ nhiều
- Không được! Ta sẽ không để Tiểu Vũ đi đâu hết! Nếu ngươi muốn thì một mình cút đi!
Lưu Chương lập tức phản đối kịch liệt. Nhưng Lưu lão gia thậm chí còn không nhìn lấy một cái, vẫy tay để thuộc hạ kéo Lưu Chương xuống
- Đã như vậy, mong cậu chiếu cố Tiểu Vũ, ta hy vọng tổng đốc sẽ đối xử tốt với nó. Mặc dù Tiểu Vũ không phải là con ruột, nhưng nó cũng là con trai ta. Nhìn đứa nhỏ lớn lên, ta đã coi như máu thịt của mình.
Nói mấy câu, Lưu lão gia trao đứa con đã ở bên mình mười năm làm lễ vật đổi lấy một thuyền vũ khí, không những không hỏi ý kiến của Lưu Vũ mà còn giả vờ nói mấy lời quan tâm để thể hiện "tấm lòng của người cha" này
Lưu Vũ trong lòng cảm thấy chán ghét, nhưng trên mặt lại không có chút nào biểu hiện ra, đôi mắt ướt đẫm. Trương Hân Nghiêu nhìn thấy ánh mắt ủy khuất cùng bất đắc dĩ của Lưu Vũ nhìn hắn, muốn lập tức ôm cậu vào lòng an ủi.
Lưu Chương bị kéo đi nhưng hai tay nắm chặt lại cho thấy anh không cam lòng
- Tiểu Vũ, em nguyện ý đi cùng hắn sao? Nhìn vào mắt ca ca. Tiểu Vũ, trả lời ca ca
Lưu Vũ tránh đi ánh mắt của Lưu Chương
- Cha, ta. . .
Cậu còn chưa nói xong, Lưu lão gia lại tiếp
- Tiểu Vũ, ta nuôi nấng con ngần ấy năm con sẽ không cự tuyệt ý của cha, đúng không?
Lưu Vũ kiên quyết nhắm mắt lại. Một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống từ khóe mắt
- Ta ... nghe lời cha
Bàn tay đang vươn ra của Lưu Chương rũ xuống. Anh chậm rãi nắm chặt tay lại, gân xanh nổi lên. Lưu Chương đẩy đám đông ra, bước đi mà không nói thêm lời nào.
Đám đông dần dần giải tán, chỉ còn lại Lưu Vũ và Trương Hân Nghiêu trên bến tàu.
Đèn trên bến đã tắt. Trong bóng tối, thân ảnh bạch y càng ngày càng mỏng manh
- Ký chủ... Nam chính...hắn hắc hóa.

[Allyu] Xuyên nhanh: Tinh chất trà xanhOù les histoires vivent. Découvrez maintenant