Chương 6: Cháu gái

1.1K 49 9
                                    

Trán Thác Sa nổi đầy gân xanh, ông nắm chặt chuỗi tràng hạt Phật châu trong tay.

Lăn lộn bên ngoài nhiều năm như vậy, xông pha trong mưa bom bão đạn, già rồi lại bị một đứa trẻ trèo lên đầu, còn chĩa súng vào đầu, thậm chí hôm nay có thể sẽ trở thành ngày giỗ của ông. Thác Sa kìm nén sự tức giận, ông biết Chu Dần Khôn nói là làm.

"Cậu muốn cái gì?" Thác Sa liếc mắt nhìn Tụng Ân nằm trên mặt đất: "Cậu muốn cái gì tôi liền bồi thường cho cậu, nhưng ngón tay của cháu trai tôi, cậu tính bồi thường như thế nào?"

Ngón tay đứt lìa bị ngâm trong rượu, muốn cũng không thể nối lại.

Chu Dần Khôn cười xấu xa: "Chú Thác Sa, chú đang nghĩ cái gì vậy? Chú và Chu Diệu Huy cùng nhau hợp tác chiếm đất đai và nhà máy của tôi ở Mumbai, biến nhà máy quân sự của tôi thành cái thứ chẳng ra cái chó gì. Đem nó trở thành cái nhà máy dệt vô dụng kiếm chẳng được bao nhiêu, bây giờ lại kêu muốn bồi thường cho tôi, chơi tôi sao?"

Anh cúi đầu nhìn xuống ngón tay bị chặt đứt kia, khóe môi người đàn ông cong lên, lười biếng nhấc chân, cố ý giẫm lên ngón tay đó.

Máu và rượu cùng nhau bị giẫm lên, tạo nên âm thanh ướt át nhớp nháp trên sàn nhà.

Chu Dần Khôn giẫm nát nó như cách anh giẫm lên tàn thuốc, thấy khuôn mặt của Thác Sa tái nhợt, khuôn mặt anh lại càng cúi sát gần hơn: "Nhớ cho kỹ, tôi sẽ đòi lại tất cả các khoản nợ mà chú nợ tôi từ trên người đứa cháu trai quý giá của chú. Tôi gặp nó một lần, sẽ chặt đứt một ngón tay. Sau khi chặt hết các ngón tay, lại chặt đến cánh tay. Đừng lo, tôi sẽ đếm từng thứ một. Sau đó sẽ gửi lại từng món cho chú, chú Thác Sa."

"Chu Dần Khôn, Tái Bồng không dạy mày không được gây sự với người trong nhà sao?"

Chu Dần Khôn lại giống như nghe thấy một trò cười, thậm chí cũng lười để ý đến. Anh giơ tay, A Diệu rút súng rời đi theo Chu Dần Khôn. Thác Sa thậm chí đã muốn nổ súng giết anh, nhưng Chu Dần Khôn đã giám chỉ dẫn theo một thằng đàn em đến làm ầm ĩ như vậy, nói rõ là nó cũng không sợ sẽ bị đánh trả.

Để đối phó với một con rắn độc và một con báo săn mồi hung dữ, nhất định phải giết chết chúng chỉ bằng một đòn tấn công. Nếu không thể thành công ngay từ lần đầu tiên, chờ nó phản kích ắt hẳn sẽ là một cuộc chiến khốc liệt. Chu Dần Khôn không có vợ con, hắn xem như không có gì để mất. Cả hai người con trai của Thác Sa đều chết trong một trận nổ súng đẫm máu, chỉ còn lại một đứa cháu trai là Tụng Ân, ông thật sự không dám mạo hiểm đánh cược mạng sống của cháu mình.

Thác Sa không ra lệnh ngăn cản Chu Dần Khôn mà vội vàng đến chỗ Tụng Ân để xem bàn tay của cậu, vết cắt sắc lẹm, nết cắt cũng rất gọn gàng. Lúc này Hạ Hạ cũng ngồi xổm bên cạnh Tụng Ân, lấy khăn tay của nhà hàng quấn lấy tay Tụng Ân.

"Tụng Ân, cậu chờ một chút, chúng ta lập tức đi bệnh viện" Chu Hạ Hạ nhìn thấy Tụng Ân đột nhiên mất đi một ngón tay, sắc mặt tái nhợt sợ hãi, nhìn cậu đau đến mồ hôi đầm đìa, Hạ Hạ khóc đến nước mắt đầy mặt.

Thác Sa không ngờ Tụng Ân không những không khóc mà còn kiên định nhìn ông. Trong lòng dâng lên một tia nhẹ nhõm, vốn tưởng rằng đứa nhỏ được che chở không chịu nổi gió mưa, nhưng dù sao cũng chảy cùng một dòng máu với ông, huyết thống kiên quyết quả là không giảm đi một chút nào. Thác Sa xoa đầu Tụng Ân: "Đưa đến bệnh viện đi."

[Edit] Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ - Chu Phù YêuWhere stories live. Discover now