Mobius

94 9 2
                                    

Tác giả: 梦忍

Link: https://24degdeemoweixiao.lofter.com/post/1cb1655a_2ba6ee618

Edit: Dưa

Lưu ý: truyện kết BE

BẢN EDIT CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ, VUI LÒNG KHÔNG MANG ĐI CHỖ KHÁC

———

Từ Tiến Hách cảm thấy cấu tạo của cơ thể người thực sự rất kì diệu, khiến cậu không thể phân biệt được đâu là Tăng Kỳ đang cận kề với cái chết và đâu là anh đang lên đỉnh, cảm nhận dòng máu ấm nóng chảy dọc cánh tay, xúc cảm ẩm ướt chẳng thể sánh bằng sự sung sướng mà đầu lưỡi Tăng Kỳ mang lại, mất kiên nhẫn đẩy lưỡi dao vào sâu hơn, cậu nhớ lại những lần bản thân ra tay với Tăng Kỳ trước đó, nếu cậu đã có thể giết một Tăng Kỳ từng cứu vớt mình, dung túng mình, vậy thì hiện tại cũng có thể giết chết một Tăng Kỳ, người mà ngay cả một ánh mắt cũng không thèm ban phát cho cậu. Chút ánh sáng mà Tăng Kỳ đem đến dần biến mất trong đôi mắt đen như mực của Từ Tiến Hách. "Có lẽ mình chưa từng mất đi thứ gì cả." Từ Tiến Hách cố gắng quên đi cảm giác căng trướng ở bụng dưới, bắt đầu vô thức liên tưởng. Cậu nhắm mắt ngửa ra sau, đón chờ vòng lặp kế tiếp.

Đây là vòng lặp thứ năm của Từ Tiến Hách, trò đùa quái ác của ông trời diễn ra trùng với những sự kiện trong cuộc sống, duy chỉ có sự khoan dung của cậu là bị tước đoạt đi. Sự thay đổi nho nhỏ ấy tựa như cánh bướm bị cuốn vào lốc xoáy, để rồi chết trong chính cơn bão ấy. Cậu ngồi phịch trên ghế, lần thứ sáu cùng huấn luyện viên Homie review về trận BO3 trong vòng Thụy Sĩ đối đầu với LNG. Bắt đầu từ tập trung tinh thần đến bất lực phẫn nộ đến không biết làm sao đến suy nghĩ viễn vong, và rồi cho tới lúc này cậu chỉ cảm thấy rất đói "Nếu đã là vòng lặp, vậy việc mình ăn tươi Yagao chắc cũng không vấn đề gì đâu nhỉ, ăn sống sẽ ổn hơn, nếu Tiểu Dục chết rồi mình sẽ không ăn được nữa." Cậu không nhịn được bật cười, bị Missing vỗ nhẹ một cái, Từ Tiến Hách cũng không để bụng, đứng lên dùng hai ngôn ngữ nói rằng ván hai thua là do Javan của mình EQ lỗi, sau đó rời khỏi phòng luyện tập trong ánh nhìn của đồng đội.

Trên taxi cậu nhắn tin cho Tăng Kỳ.

"Em gặp anh được không, Tiểu Dục."

Từ trước tới giờ cậu luôn dùng loại đề nghị như vậy để trói buộc Tăng Kỳ, bởi vì Tiểu Dục sẽ tự động chuyển những câu nghi vấn ấy sang câu cầu khiến, làm bộ từ chối một hồi sau đó vẫn đồng ý. Sự thiên vị Tăng Kỳ dành cho cậu tựa như một tờ giấy gói, bao che cho sự độc địa của cậu, ngụy trang như nó rất mềm mại vô hại, "Tiểu Dục vẫn chưa biết được là anh đã trúng độc từ lâu, thật đáng tiếc." Từ Tiến Hách nghĩ thầm, nhắm mắt nhớ lại những vòng lặp trước đó.

Lần đầu tiên Từ Tiến Hách hoàn toàn mơ hồ không hiểu chuyện gì xảy ra, cậu vẫn tuân theo đúng lịch trình, luyện tập, ăn uống, vừa ăn vừa xem Yagao thi đấu. Cho đến ngày cậu đến trước khách sạn của BLG để chờ Yagao cùng đi ăn như đã hẹn, muốn chúc mừng cả hai đã cùng vào đến được vòng loại trực tiếp, trước đó cậu đã tập đi tập lại rất nhiều lần vẻ mặt Tiểu Dục thích nhìn thấy nhất, cúi đầu đưa mắt nhìn về trước, môi mím lại như thể muốn nói nhưng rồi lại thôi, chiêu này của cậu đã từng lừa Tiểu Dục rất thê thảm, cậu vui vẻ chuẩn bị bổn cũ soạn lại. Thế nhưng cho đến khi cậu nhìn thấy người đi rừng Xun ôm vai Yagao, cùng nhau bước ra. Từ Tiến Hách không biết vì sao lại cảm thấy cực kì phẫn nộ, cậu nhớ đến video tương tác ngọt ngào giữ Rừng và Mid của BLG mà mình từng xem qua trước đây, nó khiến cho vẻ mặt đã được cậu tập luyện kĩ càng bỗng chốc trở nên dữ tợn, may mà Tiểu Dục là đồ ngốc, hoặc đã nhận ra nhưng lại không dám hỏi, nói chung Từ Tiến Hách vẫn rủ Tăng Kỳ đi ăn, sau đó lừa Tăng Kỳ lên giường, trong giây phút cao trào cậu đâm con dao đã được lén lấy từ nhà hàng vào ngực Tăng Kỳ, một lần nữa mở mắt, đập vào mắt cậu lại là gương mặt của huấn luyện viên Homme.

(Edit - KanYa) Phong cảnh đời này đều liên quan đến ngườiWhere stories live. Discover now