Chap 45

174 12 0
                                    

          ~~~~Vài ngày sau~~~

- A Liên Tỷ tỷ! Đang tương tư Mạc tướng quân sao?

- Muội nói bậy bạ gì thế, ta và huynh ấy không có chuyện gì hết.

Thái Anh đi đến vỗ vai A Liên một cái làm có giật thót người cũng theo đó quay lại. Thái Anh không quên lên tiếng chọc ghẹo cô, nhìn là đã biết đang tương tư Mạc tướng quân rồi nhắc đến ngài ấy hai má cứ đỏ ửng lên hết không thích làm sao mà được. A liên cứ liên tục phủ nhận còn Thái Anh thì lại ra sức chọc ghẹo hai người họ.

- Kìa! Người trong mộng của tỷ đến rồi kìa.

- Ta có chút bánh muội cứ cầm lấy mà dùng.

Vừa nhắc người trong mộng người trong mộng liền xuất hiện nhất A liên rồi còn gì. Thái Anh hít vai A liên một cái rồi đứng đó nhìn hai người hơn tình tứ. A liên cũng nhanh chống đứng bật dậy ngại ngùng nhận lấy mớ bánh được gói cẩn thận từ tay Hàn Lâm rồi ngại ngùng gật đầu một cái. Thái Anh bên này không chịu được nữa liền lên tiếng nói:

- Hàn Lâm ca ca phần của muội đâu?

- Thái Anh ta...ta chỉ mang đúng một phần cho A Liên thôi, xin lỗi muội khi khác ta sẽ mang đến cho muội có được không.

Thái Anh một bên nũng nịu nói còn cố  xoè tay đưa về phía của Hàn Lâm mà nói. Hàn Lâm ở đó cũng chỉ biết cười trừ gãi đầu lên tiếng đáp. Thái Anh nói thế làm anh ta cũng có chút ái ngại. Khi nảy quả thật đến đây cứ nghĩ là sẽ gặp riêng A Liên không nghĩ sẽ có sự xuất hiện của Thái Anh nên không kịp chuẩn bị thêm một phần. Thái Anh nghe đến đó cũng chỉ biết biểu môi nhìn Hàn lâm. Vậy mà nói xem cô như muội muội xem như muội muội mà không có chút lòng thành gì hết.

A Liên và Thái Anh nói rồi cũng quay lại công việc thường ngày hai người đang là gia nhân cho phủ Thứ Sử là Hàn Lâm thương tình nên mới đem họ đến đây cũng may là Thứ Sử cũng chịu thu nhận họ nên mới có thể sống đến ngày hôm nay.

.....

- Không được vào!

- Cả ta cũng không được vào sao?

- Thuộc hạ vô năng có mắt như mù xin Lạp tướng quân khai ân.

Lệ Sa vừa đến cổng thành Sóc Châu đã bị đám người chặn lại. Nghe đến đó Lệ Sa có chút khó chịu đưa lệnh bài về phía chúng làm cho bọn chúng một phen khiếp vía liền quỳ thụp xuống cúi đầu. Lệ Sa vẫn không nói năng gì hít ngựa một cái rồi hiên ngang vào  thành.

Vừa vào đến Lệ Sa vẫn theo cách cũ của. Cứ đi xung quanh thành vừa đưa tranh vừa hỏi han đủ người nhưng kết qua chẳng khả quan gì mấy. Có người đã nhận ra đây là nữ nhân nhưng tiếc quá họ vẫn chữa từng gặp qua. Thái Anh không biết đã ở đâu rồi nữa có đang chịu đói chịu rét hay không. Nghĩ đến đó Lệ Sa lại có chút nhói lòng cảm giác như bản thân không nỡ để Thái Anh phải chịu khổ. Nhưng bây giờ đến phủ Thứ Sử nhờ giúp đỡ thì có phải hơi thất lễ hay không chứ. Ngang nhiên xong vào thành tìm người còn muốn nhờ đến sự giúp đỡ của ngài.

- Không sao mặt dày một chút nhờ sự giúp đỡ của ngài ấy biết đâu sẽ nhanh chống tìm được Thái Anh hơn.

Nghĩ đến đó Lệ Sa liền gạt luôn chút sỉ hiện diện ít ỏi còn xót lại mà phi ngựa lao như bay về hướng phủ Thứ Sử. Lệ Sa cứ thúc ngựa như thế cũng chẳng bận tâm gì mấy đến người xung quanh đang khó khăn tránh né con ngựa hoang của Lệ Sa.

LẠP TƯỚNG QUÂN Where stories live. Discover now