60. Quân sơn ngân châm

2 0 0
                                    

Cao bốn tấc, miệng rộng một tấc, chén ngọc lưu ly ở dưới ánh nến vô cùng lung linh, phản chiếu ra tinh quang sáng bóng. Chén ngọc lưu ly mỏng manh được những ngón tay thon dài tinh tế nhẹ nhàng cầm lấy, một làn khói trắng theo miệng chén mềm nhẹ bay lên.

Bên trong chén ngọc, giữa lòng nước trà ấm nóng màu vàng có một vài đoạn rễ ngắn cùng lá trà dài ngắn xen lẫn, trôi nổi trong làn nước, vô số bọt khí dần tách rời khỏi thân rễ, hướng phía trên mặt nước trà ngoi lên. Trong chốc lát, lá trà lại từ từ chìm xuống... Như thế lặp lại, ba nổi ba chìm, cuối cùng tụ lại ở phía trên mặt, giống như măng mọc mùa xuân, đồng thời cũng giống như hoa cúc đang nở rộ, tuyệt không thể tả.

"Trà chiếu lên lầu nhân, quân thượng phá hồ ảnh."[1 câu thơ]

Màn cửa bị vén mở, tóc đen mềm mại theo gió nhẹ tung bay, tiếng nói thiếu niên dễ nghe vang lên, quanh quẩn cùng những ngôi sao trời nhu hòa nhạt nhẽo ở ngoài cửa sổ.

Đem chén ngọc lưu ly đưa lên trước mũi, hít một hơi thật sâu mùi thơm thuần chất, thiếu niên lại khẽ cất tiếng, "Hàn Trọng ca ca, nếu đã đến đây, liền phẩm một chút trà này đi."

Theo lời của hắn, một thân ảnh áo trắng hiện ra ở ngoài cửa.

Tư thái tao nhã, khí độ thong dong.

Gió đêm cuồn cuộn thổi tán tóc đen trên trán hắn, trên khuôn mặt như ngọc, lông mi thật dày hơi rủ xuống, che đi hàng vạn hàng nghìn phong tình trong đôi mắt phượng, chỉ lộ ra khóe miệng với nụ cười nhạt, ôn hòa lãnh đạm.

"Trễ thế này tới chơi, vốn cũng không là ý định của ta." Vu Diệp chậm rãi hướng thiếu niên đang ngồi trên nhuyễn ghế đi đến, ở trước mặt hắn dừng lại, "Bất quá có Quân Sơn Ngân Châm, nếu muốn ta quấy rầy nhiều thêm vài lần, vi huynh cũng thập phần vui."

"Ha hả, Hàn Trọng ca ca nói đùa." Ti Hoàng Hàn Luyện thu hồi quyển sách trên tay, đứng dậy hành lễ, mời Vu Diệp ngồi xuống nhuyễn ghế bên cạnh, lại thoáng đảo mắt, hồn nhiên bật cười: "... Như thế nào không thấy các nàng cùng theo Hàn Trọng ca ca tiến vào?"

Ánh mắt Vu Diệp trầm xuống, còn chưa đáp lại, hai người ngoài cửa nghe thấy một câu này của Hàn Luyện đã thật cẩn thận chậm rãi tiến vào, Vũ Nhi đi trước, Song Nhi theo sau.

Hai người trộm ngẩng đầu, ở góc độ mà Vu Diệp nhìn không tới, thiếu niên mới vừa rồi còn tươi cười, giờ phút này trên gương mặt tinh xảo kia là một mảnh âm ngoan. Nhíu mày liếc nhìn các nàng một cái, Ti Hoàng Hàn Luyện rất nhanh quay đầu tiếp tục đối Vu Diệp nói, "Nghe nói Hàn Trọng ca ca kỳ nghệ vô song, Hàn Luyện vẫn luôn nghĩ muốn được thỉnh giáo, nhưng đều bất hạnh chưa có cơ hội."

"Nếu hôm nay đã đến đây, liền chỉ giáo Hàn Luyện một bàn đi. Vũ Nhi, chuẩn bị bàn cờ!"

Dứt lời, cũng không đợi Vu Diệp đáp lại, trực tiếp phân phó hai người bên cạnh.

"Vâng." Vũ Nhi vội vàng hành lễ, xoay người hướng thư phòng nơi đặt bàn cờ đi đến. Nét mặt Song Nhi nhanh chóng biến đổi, ở một bên lấy ra một chén ngọc lưu ly khác, bắt đầu pha trà.

Trong quá trình, Vu Diệp vẫn chưa mở miệng nói chuyện.

Bàn cờ được mài dũa từ ngọc bích đặt lên mặt bàn, Vu Diệp vươn tay nhẹ chạm qua mặt trên của nó, sau một lúc lâu, hơi hơi hướng Ti Hoàng Hàn Luyện gật đầu.

Mộ Hàn TrọngWhere stories live. Discover now