THPT Châu Thành thiếu gì chưa biết, nhưng chắc chắn không thiếu ghế đá. Cứ một mét hai cái và có cả một cái ghế to, bên trên là hình trái tim làm bằng giàn hoa giấy rất tình. Chiếc ghế đặc biệt đó làm ra cho các giáo viên chụp hình, nhưng giờ ra chơi nào cũng có vài đôi yêu nhau đến chụp và còn có mấy đứa học sinh láo toét ra đó, bắt chước cô thầy đứng tạo dáng rồi làm chục tấm.
Lai cũng đang ngồi trên chiếc ghế "tình yêu" xung quanh là màu hồng hạnh phúc của hoa giấy và bên cạnh là anh Trường Toản. Nó tựa đầu lên vai anh, hai má phơn phớt hồng vì ngại ngùng. Anh Toản cúi đầu xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn nó.
"Chiều nay tan học, em muốn ăn cái gì hả bé?" Anh nhẹ giọng, vừa hỏi vừa mân mê vài sợi tóc.
Cát Lai mắt mơ mơ màng màng, khóe miệng muốn kéo ra tận mang tai khi nhìn gương mặt tràn đầy men lì tỏa ra bao nhiêu sự đẹp trai, cười cười trả lời: "Dạ... Em ăn gì cũng được, miễn là cùng anh hí hí."
"Ngoan, đúng là bảo bối của anh." Toản đưa tay lên mặt nó, nựng một cái.
Cát Lai chợt ngồi thẳng dậy, cau mày, phụng phịu nói: "Anh về nói mẹ anh á, đừng gọi em lên bảng nữa được không?"
"Được được, chuyện nhỏ như con thỏ, trưa về nhà anh sẽ nói mẹ nha. Bé yêu cứ giao cho anh, nè." Toản xoa đầu nó, gật gật đầu đồng ý.
Lai nhào vào lòng anh, cảm thấy rất vừa ý với anh người yêu này.
"Ha, ha, ha..." Nó nhắm mắt ngủ say, nhưng miệng vẫn cười không ngớt vì giấc mơ đang diễn ra trong tiềm thức.
"Cạch"
Cô Mỹ Ái, người mẹ quyền lực trong nhà họ Phan mở cửa và xông thẳng đến giường của nó.
Bật đèn.
Tung mền.
Tắt máy lạnh.
Và tét mông con gái một cái.
Chống nạnh nhìn con gái, sau loạt hành động nhưng vẫn nằm ngủ say sưa, còn cách vài giây lại cười khúc khích. Cô chịu hết nỗi, hét lớn:
"Cái con này, ngủ mà còn mớ nữa chứ. Có dậy đi không, chủ nhật ngủ thêm nửa tiếng là được rồi. Đằng này trưa trời trưa trật, dậy đi Lai ơi mười giờ rồi con."
Nó lăn qua lăn lại, dụi dụi mắt, vẫn không có ý định muốn ngồi dậy cho lắm. Nhưng nghe mẹ nói mười giờ rồi, nên đành phải mở mắt ra.
"Dậy đi nha." Cô Ái đánh vô chân nó thêm cái nữa, rồi ra khỏi phòng.
Lai lồm cồm dậy, với lấy điện thoại để trên bàn. Màn hình vừa sáng, nó ngay lập tức hét lên: "MẸ, MỚI CÓ SÁU GIỜ SÁNG MÀ, MẸ?"
Lúc nào cũng vậy, mẹ nó toàn khống giờ lên nhưng lần nào nó cũng tin hết, ai biểu mẹ nói như thật. Cơ mà nhớ đến giấc mơ vừa nãy, nó thấy dậy sớm vậy cũng tốt. Có thể lên kế hoạch cua anh Trường Toản, như hôm qua nó và Thanh đã bàn.
Chuyện là sau màn chứng kiến Nghiêm Trường Toản ngoài đời thật, nhỏ Thanh đã liên tục rỉ vào tai nó mấy lời như "Cua đi, cua đi.", "Mày thử nghĩ coi, đẹp trai cao to ngời ngời, mày có thiệt gì không?", "Trời đã vậy nha Lai ơi, con trai cô Thỏa đó.", "Không phải khi mày hốt được con trai cô, là chứng tỏ cô nói sai hả?",... Lai cứ vậy ù ù cạc cạc.

YOU ARE READING
[FULL TẠI ROOKIES] LÀM DÂU NHÀ GIÁO
Teen Fiction"Sao em học tệ dữ vậy em? Con trai cô toàn tự học ở nhà, vậy mà mới đạt giải học sinh giỏi nhất thành phố. Em mà là con dâu cô, chắc cô phải lên chùa để cầu bình an quá." Kể từ lúc nghe cô Thoả nói câu này, tôi biết mục tiêu của mình không phải là...