CHAP 2

17.2K 1.2K 45
                                    


Kể từ lúc Jungkook biết mình có cơ hội được học nhảy cấp, cậu giảm thiểu tối đa những trò quậy phá ở trường, chỉ chuyên tâm vào việc học. Kì thực cậu cũng không muốn trở thành một học sinh không tốt trong mắt mọi người, nhưng so với việc làm cho công việc của Kim Taehyung bị rối loạn vì cậu thì chuyện đó lại trở thành không quan trọng nữa.

Việc Jungkook vươn lên dẫn đầu toàn trường vì điểm thi và điểm trung bình mỗi học kì cao nhất là chuyện ai cũng có thể đoán trước, vì trước nay sức học cậu vốn rất tốt. Điều đáng thắc mắc là không hiểu vì sao cậu đột nhiên đổi tính đổi nết như vậy, trở nên ngoan hiền chỉ sau một ngày.

Cậu hớn hở cầm bảng điểm cuối năm chạy về nhà, vừa lúc gặp thư ký của Taehyung ở cửa.

"Tiểu Lâm, Taehyung ca ca đâu?" – Tủm tỉm cười, cậu muốn nhanh chóng chạy đến khoe với hắn thành tích của cậu.

"Cậu chủ đang ở trên phòng ạ..." – Chưa kịp nói hết câu đã thấy Jungkook vụt qua mặt, dường như câu hỏi đó chỉ là hỏi cho có mà thôi.

Cậu đẩy mạnh cửa chạy vào, nhưng nhanh chóng khựng lại. Bên trong là trưởng bộ phận tài chính của Woon Su đang ngồi bàn công việc với Taehyung. Jungkook vội nghĩ phen này tiêu rồi, dám cắt ngang công việc của hắn, chắc chắn sẽ chết không toàn thây.

"Ta...ta không biết ca ca đang bận việc. Thực xin lỗi, hai người cứ tiếp tục đi." – Hướng Taehyung đôi mắt ầng ậng nước ra vẻ cậu biết cậu vừa làm việc không đúng, vội cúi đầu chào rồi đi nhanh ra cửa.

Tay Jungkook đã đặt lên nắm cửa thì bị gọi giật lại "Chờ đã, ta cũng xong rồi, ngươi không cần phải ra ngoài". Nói rồi đưa tập tài liệu cho cấp dưới "Cứ như vậy mà làm". Người đó gật đầu hiểu ý, lúc bước qua cũng chào Jungkook một cái.

"Ngươi có chuyện gì thì nói đi."- Taehyung lôi một tập hồ sơ ra xem, giống như không kiên nhẫn chờ cậu nói chuyện.

"Ta đem bảng điểm cuối năm về cho ngươi xem. Ta được nhất trường." – Biểu cảm của hắn không cười với cậu, làm cậu cũng từ bỏ dáng vẻ hớn hở hồi nãy.

"Nếu chỉ có cái đó thì ta xem rồi." – Vẫn cúi đầu ghi chép. Câu nói của hắn nhất thời khiến cậu không biết phải nên nói gì tiếp theo, đồng thời trong lòng có một chút hụt hẫng.

Taehyung thấy Jungkook không lên tiếng thì ngước lên nhìn cậu "Ta không có quên đâu. Chuyện ta hứa với ngươi ta nhất định sẽ làm. Ta đáp ứng ngươi được học nhảy cấp, hết hè năm nay lên phổ thông".

Hắn nói xong không vội quay lại với công việc mà chờ đợi phản ứng từ Jungkook. Cậu biết cậu sẽ đạt được mục đích của mình. Với kết quả như vậy sao hắn có thể nuốt lời chứ? Thế nhưng sao bây giờ cậu lại thấy lời nói đó của hắn không đủ, không đủ với tâm trạng của cậu. Cái cậu muốn không đơn giản là lời nói máy móc đó, nhưng mà hắn không hiểu cậu muốn gì. Và cậu thì chắc chắn sẽ không nói cho hắn biết cậu muốn gì.

[VKook / Longfic] HOLD ME (Edit)Where stories live. Discover now