Chap 9: Cám ơn em

3.2K 192 11
                                    

Năm cũ cũng gần qua đi, anh dắt gấu mỡ đi mua sắm, những lần trước đều do anh tự chọn rồi tự mua về cho cậu, giờ thì cậu đã chịu đi cùng anh, tay anh và cậu đan vào nhau...mọi người xung quanh có dị nghị, có bàn tán, có ủng hộ, có ngưỡng mộ lẫn ghen tỵ... Anh không quan tâm, anh chỉ muốn họ biết anh đã có cậu và cậu cũng đã là hoa đã có chủ (^0^ ^.^), anh còn muốn họ biết anh và cậu rất hạnh phúc a. Vô shop cậu toàn lựa những đồ cặp đôi, anh nở một nụ cười mãn nguyện. Ánh mắt âu yếm khi anh nhìn cậu, cử chỉ cưng chiều anh dành cho cậu, tất cả đều lọt vào ánh mắt của mọi người ở đây, trông như một bức tranh hoàn hảo, nếu mất đi một trong hai người thì bức tranh họ đang nhìn thấy sẽ không còn màu sắc. Họ ghen với cậu nhưng cũng thầm chúc phúc cho anh và cậu. Trên đường trở về, cậu dừng lại và kéo tay anh, biểu tình của cậu anh chưa nhìn cũng đã hiểu "Em muốn ăn kem"_anh quay sang mỉm cười, hôn phớt lên môi cậu....thật ra là anh cố tình đi ngang chỗ này, anh biết bảo bối nhà anh sẽ phản ứng mà, dạo trước mỗi khi đi mua đồ cho cậu, anh cũng ngang chỗ này nhìn thấy cửa hàng kem làm anh nhớ bảo bối của mình, cậu không biết anh đã mong chờ bao lâu để được xem biểu tình này từ cậu, đã chờ bao lâu để được nắm tay cậu bước dạo trên đường như bao cặp đôi khác.

-------------****-------------

Gần đến năm mới mọi người ai cũng khang trang, sắm sửa đồ mới cho tổ ấm của họ, anh và cậu cũng không khác họ, những ngày này anh đã được nghỉ, cả hai cùng nhau tân trang, sửa soạn lại căn nhà của mình để đón năm mới. Khoảng thời gian này tuy bận rộn nhưng cả hai rất vui vẻ. Việc lau chùi nhà, giặt rèm cửa, thay rèm cửa, giặt thảm, lau kính đều do anh làm, anh chỉ để cậu làm những việc đơn giản như thay ra, thay thảm, thay khăn trải bàn (anh thật ra dáng người chồng vĩ đại nha). Mấy năm trước đều phân chia việc như vậy nhưng năm nay bảo bối nhà anh không biết đã học hỏi nhà nào mà còn muốn sơn phết nhà cửa nhưng thật may bảo bối còn yêu anh nên chỉ muốn sơn phết lại cửa, anh mừng thầm mặc dù bao nhiêu đó cũng rất mệt (tính cả cửa sổ cũng không gọi là ít a) nhưng còn hơn là sơn phết lại toàn bộ nhà, cậu lại từng nói chỉ muốn anh và cậu tự tay dọn dẹp không muốn có người thứ ba, thật chẳng khác nào cậu ghét bỏ anh. Đề phòng trường hợp năm sau cậu lại bày việc cho anh sơn phết tường nên anh đã phải dụ dỗ và than vãn đủ điều cậu mới cho anh gọi người tới dán tường với điều kiện cậu sẽ là người quyết định màu giấy.... Lúc còn sống một mình, ngôi nhà anh chỉ có hai màu chủ đạo là đen trắng, tất cả thảm và rèm cửa bao gồm bộ ghế sa long đều như vậy, vừa đơn giản và vừa sang trọng... cậu nói muốn đổi màu, anh chẳng nghĩ mà gật đầu một cái thật nhanh, sau khi cậu thay đổi anh thật không biết màu chính của ngôi nhà này là gì nữa, vừa buồn cười mà vừa muốn khóc thật may phòng bếp và phòng ngủ của anh và cậu vẫn không thay đổi màu. Bên ngoài phòng khách tất cả là màu vàng kem, khi bước vào thư phòng anh muốn dội ngược... tại sao, tại sao lại là màu trắng hồng, anh đã đắc tội gì với cậu, nước mắt anh đang âm thầm rơi, phải làm sao với cậu đây. Còn lại căn phòng lúc trước anh dành cho cậu giờ đã chuyển sang màu xanh nước biển, dù sao căn phòng này anh cảm thấy dễ chịu nhất, nó mang lại cảm giác bình yên... tại sao, tại sao cậu lại không chọn màu này cho thư phòng của anh, anh lại khóc thầm thêm lần nữa, tất cả đều do anh... nhưng chợt khoé môi của anh nở lên một đường cong: nếu anh không nhầm bé gái thường thích màu hồng, còn căn phòng màu xanh là bé trai, cậu không phải đang ám chỉ đều gì chứ... anh thấy khả năng tự suy diễn của mình ngày càng tăng cao a.

(Nyongtory) You are my everythingWhere stories live. Discover now