Chap 27: Hơi ấm

2K 127 6
                                    

Bữa tiệc kết thúc mọi người đều quay về phòng, cậu cũng vậy chỉ là đi một đoạn đường khác họ, cậu muốn đi ngang phòng anh ở, trong lòng thấp thỏm một chút hy vọng anh vẫn còn đó nhưng qua vài khe hẽ của rèm cửa kính, một chút ánh sáng cũng không có, chứng tỏ anh đã không còn đây, 'Oppa đã đi thật sao'... 

Cậu vẫn là không thể thay đổi được, mỗi lần có chuyện đều là anh xin lỗi cậu trước, vẫn là muốn được dỗ dành mà thành ra là kẻ bướng bỉnh không hiểu chuyện trước anh, ngoài sự kiên nhẫn dỗ dành của anh đối với cậu thì cậu thật đã hết thuốc chữa rồi, bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa, anh thật đã đi. Cậu lại cúi mặt thẫn thở tiếp tục bước đi trong bóng đêm, cậu không quay về phòng muốn đi dạo một chút, cậu dừng lại trên một cây cầu nhỏ, lặng im nhìn mặt hồ, lâu lâu có đợt gió đi ngang làm mặt nước không ngừng dao động, cậu nhìn ánh trăng trên mặt nước theo đó cũng khẽ lay động, lại liên tưởng lòng cậu lúc này cũng chẳng khác gì ánh trăng trên mặt hồ đã bị anh làm lay động, đã lay động cậu rồi lại vô tình như cơn gió ấy, nói đi liền đi thật, nước mắt làm phong cảnh trước mặt cũng nhoè đi. Cậu định đi tiếp nhưng bao tử lại bị co thắt một trận đến toát mồ hôi, đau thật nhưng cũng không bằng nỗi đau trong tim cậu, cậu run run chống tay trên tay vịn cầu, cả sức người đều đổ dồn trên tay vịn, cậu mệt mỏi nhắm mắt giờ chỉ biết chờ cơn đau dịu xuống.... trong màn đêm tĩnh lạnh, cứ mãi trôi dạt với chính suy nghĩ của chính mình nên giờ cậu mới lắng nghe thấy khúc nhạc du dương từ nơi nào phát đến, cậu không nghe rõ lắm nội dung bài hát nhưng theo giai điệu cậu đã nhớ được tên bài hát, cậu không thường nghe nhạc lại càng không lưu tâm đến tên bài hát vậy mà bài hát này không muốn nhớ cũng không thể được, trong  đoạn điệp khúc có một câu được lặp đi lặp lại rất nhiều trong bài hát, không am hiểu âm nhạc cỡ nào cũng có thể đoán trúng tên bài hát, khoảng thời gian đó anh ngày nào cũng tra tấn cậu còn hỏi đố cậu tên bài hát.. cậu giả ngốc nói với anh cậu không biết  và cũng không muốn biết. Giờ nghĩ lại khoé miệng lại cong lên một nụ cười tinh nghịch nhưng ánh mắt lại mang vẻ bi thương,.... cậu nhớ lúc anh sấy tóc cho cậu, lúc nấu cơm cho cậu, lúc ôm cậu vào lòng cậu đều nghe thấy âm ngâm nga câu đó "You are my everything", cậu đã quên mất anh luôn nhắc nhớ cậu....đối với anh cậu là tất cả, cậu nghe đã nhiều lần nghe cũng đến chán nhưng hôm đó lúc gặp chuyện cậu lại quên mất, ngu ngốc mà quên mất ý nghĩa của nó, ngu ngốc mà phán xét mọi thứ, ngu ngốc mà tự ti, ngu ngốc nghi ngờ niềm tin của anh dành cho cậu, cậu thật ngu ngốc, ngu ngốc đến vậy cậu vẫn ngu ngốc thêm lần nữa cậu thầm mong anh đang bên cạnh cậu..., những giọt mưa lại lất phất rơi, trên tay cậu rơi xuống hai giọt nước, một giọt nóng hổi một giọt lại ngược lại, cũng mâu thuẫn như tâm trạng cậu lúc này. Hôm qua lúc cậu nằm trên bãi cỏ trước khi rơi vào giấc ngủ cậu đã có ý nghĩ rằng nếu như bây giờ anh xuất hiện bên cậu, cậu sẽ quên hết tất cả mà tha thứ cho anh, cậu muốn được nhào vào vòng tay ấm áp của anh nhưng thái độ của cậu khi gặp anh đã phản bội chính cậu mà đẩy anh ra xa, không chỉ tổn thương cho anh mà ngay cả cậu cũng rất đau, cậu thật hận chính mình, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi răng cứ cắn chặt vào môi đã bị cậu làm thành một mảng đỏ. Một hồi lâu, cậu chán nản buông tay khỏi thành cầu, đứng thẳng dậy định quay người nhưng chân không còn sức mà khuỵ xuống, cậu khẽ rùn mình khi cảm nhận được hơi ấm quen thuộc.

(Nyongtory) You are my everythingNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ