Diệp Chính Thần đưa tôi trở về bệnh viện liền rời đi, từ đó đến này đã hai ngày lại không thấy xuất hiện, bặt vô âm tín. Có mấy lần, tôi gọi vào điện thoại của anh, nhiều lần do dự, cuối cùng lại không ấn phím gọi.Chạng vạng ngày thứ ba, tôi đang ở văn phòng bác sĩ viết bệnh án, anh đột nhiên xuất hiện ở trước mắt tôi, ánh mắt ẩn mệt mỏi, quân trang nhàu nhĩ, nhìn qua có thể thấy hai ngày vừa rồi cũng không tiêu dao khoái hoạt.
Anh vừa vào cửa, đi thẳng vào vấn đề, nói cho tôi biết: "Sự tình làm tốt, ngày mai thả người, anh đưa em đi tiếp hắn."
Đối với mặt vẻ mặt ủ rũ lại lạnh lùng của anh, tôi không biết nói cái gì có thể biểu đạt sự cảm kích của mình, nhìn tay áo anh nhiễm ít vết bẩn, thấp giọng nói câu: "Quần áo ô uế, để em giúp anh gột rửa đi."
Một đạo sáng rọi trong mắt anh thoáng hiện, trong sạch cùng mệt mỏi trên trán anh đều tan rã, Diệp Chính Thần ngồi xuống chiếc ghế đối diện tôi, ngữ khí không còn đông cứng: "Chạy hai tranh lăng châu, mệt chết đi được. Có thể tìm cho anh một chỗ nghỉ ngơi trước được không.."
"Nam châu không có khách sạn năm sao." Mà Diệp Chính Thần có sở thích sạch sẽ, trừ phi khách sạn năm sao sẽ không ngủ, tôi nghĩ nghĩ."Không bằng, anh về nhà trọ chỗ em đi."
Con ngươi đen của anh càng thêm sặc sỡ loá mắt, ý cười tại khóe miệng hiện ra."Nha đầu, cũng là em hiểu rõ anh nhất."
Tôi buông bút trong tay ra, khép lại bệnh án, không tự giác nở nụ cười.
Oán hận cũng bất đắc dĩ hai ngày trước, thoáng như kiếp trước.
Tôi mang Diệp Chính Thần đến nhà trọ của tôi.
Vào cửa, anh tùy tiện nhìn lướt qua, phòng nhỏ khoảng ba mươi thước vuông, vừa xem hiểu ngay.
"Em không cùng cha mẹ ở một chỗ?" Vấn đề này anh hỏi có điểm khó hiểu, về phần làm sao khó hiểu, tôi nghĩ không ra.
"Đây là bệnh viện phân cho các bác sĩ trẻ như chúng em, em thỉnh thoảng qua đây ở lại." Nói xong, tôi cúi người lấy trong tủ giầy đôi dép lê của nam, vừa muốn đưa cho anh, bỗng nhiên nhớ tới anh có sở thích sạch sẽ, nếu là dép lê Ấn Chung Thiêm anh tuyệt đối sẽ không đi. Vì thế lại thả trở về."Không cần thay đổi giầy, dù sao sàn nhà cũng bẩn rồi.."
Anh như có suy nghĩ gì nhìn thấy tôi thả lại đôi dép lê, ánh mắt đảo qua thấy một một đôi đệm mềm ngồi trên sàn nhà, trên bàn có một đôi cốc thủy tinh, lại nhìn về phía phòng ngủ, bên trong xiêm áo hé ra một chiếc giường đôi mét rưỡi.
Sắc mặt của anh âm trầm xuống.
Tôi lặng lẽ lui từng bước ra phía sau, do dự xem có nên cùng anh giải thích một chút: tôi mua cái giường này thuần túy vì ngủ thoải mái.
Không đợi tôi mở miệng, Diệp Chính Thần trực tiếp mở cửa phòng vệ sinh.
Khi anh thấy trên bồn thủy tinh chỉ có một chiếc khăn mặt cùng một bàn chải đánh răng, khóe miệng nhíu nhíu, âm hàn trên mặt nháy mắt cởi ra.
Không hổ xuất thân từ quân nhân, nhìn qua đã có thể thấy Ấn Chung Thiêm đích xác không qua đêm ở chỗ này, chỉ ngẫu nhiên tới nơi này ngồi một chút, tâm sự, dừng, không hơn.
YOU ARE READING
Động phòng hoa chúc sát vách(Ngôn tình hiện đại, HE.)
RomanceVăn án : Nếu em tin tưởng, lời anh nói: "Anh yêu em"...... Nếu em tin tưởng, những tổn thương liên tiếp anh mang đến cho em, đều không phải thật tâm anh muốn lừa dối... Nếu em tin tưởng, nỗi đau anh không thể nói thành lời, lại tựa như tế bào bệnh đ...