Chương 62 - Lúc Sau

375 9 0
                                    

Từ lúc Khương Hàn được đưa từ phòng giải phẫu ra, Khang Đồng Thành vẫn canh giữ bên giường bệnh, tay gắt gao nắm bàn tay Khương Hàn, chỉ cần ngón tay hắn vừa động, cho dù cơ bắp co giật, Khang Đồng Thành vẫn sẽ biết được tình hình của Khương Hàn.

Vết thương của Khương Hàn cũng không phải chí mạng, chỉ là mất không ít máu nên hôn mê suốt một ngày đêm. Bất quá một ngày một đêm này đối với Khang Đồng Thành mà nói có thể là kinh hồn, cậu hoàn toàn không dám nhắm mắt lại, bởi vì tình huống lúc này so với lúc trước cậu trông thấy Khương Hàn chết đi thật quá tương tự, thậm chí cậu không có năng lực trải qua lần nữa.

Lúc Khương Hàn tỉnh lại đã thấy Khang Đồng Thành dùng đôi mắt xanh đen nhìn hắn, dáng vẻ thật dọa người.

- "Làm sao vậy? Tiểu Thành?"

Khương Hàn hỏi, bờ môi của hắn khô khốc, vừa mở miệng liền cảm thấy đau đớn như xé rách.

Khi Khương Hàn mở mắt, Khang Đồng Thành có chút không thể tin, cho dù nghe thấy tiếng nói mơ hồ, nhìn chằm chằm đôi mắt của Khương Hàn mới lấy lại tinh thần. Nắm bàn tay Khương Hàn căng thẳng, thật lâu sau mới nghẹn ra một câu.

- "Anh tỉnh rồi?!"

Khương Hàn nhìn dáng vẻ của Khang Đồng Thành vừa đau lòng lại cảm thấy ngọt ngào.

- "Ừm, tôi tỉnh rồi, tôi hơi khát, rót giúp chén nước đem lại đây đi!"

Khang Đồng Thành lập tức gật đầu, nhưng lúc đúng lên lại có vẻ khó xử, tay cậu không muốn buông tay Khương Hàn ra, nhưng lại không thể với tới chỗ rót nước.

Hiển nhiên, cậu cảm thấy sợ hãi. Cho dù mới đầu thật bình tĩnh, nhưng sau khi chìm vào yên tĩnh, cậu cảm thấy lạnh cả người, dù sao trải qua biết bao gian nan mới có thể ở cùng một chỗ, suýt chút nữa lại phải cách biệt âm dương.

Khương Hàn thở dài, trong lòng hơi thả lỏng chút, hắn biết lúc này là trong họa còn có phúc, trải qua chuyện không may như vậy, tuy rằng trên người hắn bị thủng một lỗ nhưng ít nhất áy náy của thiếu niên đối với Khang Đồng Hân cuối cùng đã tiêu giảm không ít.

- "Tôi không sao, đi lấy cho tôi chén nước lại đây, ngoan!" Khương Hàn dịu dàng nói.

Khang Đồng Thành nhìn khuôn mặt Khương Hàn thật lâu sau mới buông tay, sau khi rót nước lập tức đi tới bên cạnh Khương Hàn, hiện tại cậu mới hoảng hốt nhớ đến khi Khương Hàn tỉnh lại phải gọi bác sĩ mới phải.

Đút cho Khương Hàn ít nước, Khang Đồng Thành liền nhấn chuông. Bác sĩ cùng điều dưỡng nôi đuôi nhau mà vào, Khang Đồng Thành không thể không đứng sang một bên nhường đường cho bác sĩ kiểm tra.

Kết quả kiểm tra bước đầu làm cho tảng đá lớn trong lòng Khang Đồng Thành được hạ xuống, đã bước đầu ổn định, hiện tại cần phải tịnh dưỡng.

Đợi đến khi bác sĩ rời khỏi, Khang Đồng Thành lại ngồi bên giường Khương Hàn, trên mặt cuối cùng cũng dịu đi.

- "May quá anh không sao." Khang Đồng Thành thở phào nhẹ nhõm nói.

Trọng Sinh Chi Thùy MộDonde viven las historias. Descúbrelo ahora