Ánh dương có còn đợi ta?

4.5K 195 26
                                    

Anh là một tên "hoa hoa công tử", còn em là một con nhóc mới 18 tuổi chưa hiểu chuyện đời.
Trong toán học có khái niệm " hai đường thẳng song song", thế nhưng không hẳn là chúng không có dính líu gì đến nhau đâu anh à, nếu không thì làm sao có các góc "so le trong","góc đồng vị" bằng nhau? Rồi cả "hai góc trong cùng phía bù nhau" nữa chứ?

Anh và em chắc hẳn chính là hai đường thẳng song sóng đó nhỉ? Có lẽ anh là đường thẳng thứ nhất, còn em là đường thẳng thứ hai. Chúng ta vô tình gặp nhau, rồi đường thẳng thứ hai-em-lại tự nhiên rung động trước anh.

Hoang đường nhỉ anh? Trước giờ một con bé như em đâu có tin vào thứ gọi là "tình yêu sét đánh"? Người ta nói:"Luật lệ sinh ra là để phá bỏ" thật không sai.

Ngày ấy-cái ngày ông trời cho em gặp anh, ánh dương thật đẹp, thật nhẹ nhàng, bởi...nơi đó có anh...

Anh ngồi trên những bậc thềm kí túc xá, vùi mặt vào giữa hai đầu gối. Những tia nắng nhảy nhót trên tấm lưng dài của anh như đang ăn mừng điều gì đó. 

Em còn nhớ nụ cười nơi khóe miệng khi anh ngẩng đầu lên...một nụ cười thật tươi, thật hớp hồn. Em tự hỏi nụ cười của anh dành cho em sao? Hay đó chỉ là một thói quen đơn thuần?

Rồi chẳng biết bao lâu sau, áng chừng vài ngày, anh bắt đầu theo đuổi em...dành cho em nhiều ngọt ngào hơn những gì em nghĩ. 

Ở bên anh, em bình yên đến lạ. Ở bên anh, cả thế giới của em dường như đều là màu hồng.

Nhưng ông trời không cho không ai cả, giống như một người đào hoa như anh không tự nhiên trao tình cảm cho em...

Cũng một ngày nắng như ngày đầu em gặp anh...em biết tất cả tình cảm anh trao em bấy lâu chỉ là phù du. Hóa ra anh theo đuổi em vì cá cược với bạn anh...

Thì ra em là thứ đồ chơi của anh...có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Bởi vì, đồ chơi...mãi mãi chỉ là một món đồ.

Ba tháng em rơi vào tuyệt vọng, rơi vào cái thứ cảm giác mà bất kì người con gái nào cũng sợ.

Anh cho em một tình yêu vụ lợi...rồi lấy mất đi tuổi thanh xuân của em...

Anh lấy đi rung động đầu đời, lấy đi niềm tin của em vào thế giới này.

Đến khi em sang năm thứ hai Đại học, bóng hình anh vẫn cứ luẩn quẩn trong em. Là em vẫn hận anh...hay vẫn còn yêu anh rất nhiều?

Em tình cờ nghe được anh đang yêu một chị cùng khoa. Rõ ràng anh và em không còn liên quan, tại sao trái tim em vẫn nhói lên từng hồi? Cảm giác ấy khó chịu lắm anh ạ! Nó gặm nhấm tâm can em từng chút, từng chút một...

Rồi một ngày đau đớn nhất trong đời em-ngày mà người thân duy nhất của em rời xa em mãi mãi...

Em thấy anh cùng chị ấy cãi nhau, rồi anh đuổi theo chị ấy. Có lẽ người thực sự làm anh biết tình yêu là gì đã xuất hiện rồi.

Khẽ mỉm cười, em nhìn dòng người đi qua, cũng nhìn thấy một chiếc xe đi thật nhanh, hướng anh mà phóng tới.

Nụ cười lúc trước của em đông cứng lại, theo bản năng, em lao đến trước đẩy anh ra với tốc độ trước giờ chưa bao giờ thấy.

Chưa kịp cảm nhận sự đau đớn, em đã chìm vào bóng tối vĩnh cửu...nơi mà không ai có thể nhìn thấy nước mắt của em.

Cuối cùng, thứ vướng mắc trong em cũng dứt đi. 

 Không còn chàng trai với nụ cười tựa thần Apollo nhìn em trước cửa kí túc, cũng không còn những đêm lạnh đến tê tái vì anh...  

Giờ đây, tất cả đã lùi vào dĩ vãng, một dĩ vãng nhạt nhòa...

Tạm biệt anh...người bóp nát trái tim em...

Từ nay...coi như chúng ta không còn nợ nhau gì nữa. Em không nợ anh phút giây ngọt ngào, anh cũng không cần...thấy có lỗi...






Đoản vănWhere stories live. Discover now