Mộng Vọng Đoạn

3.1K 113 6
                                    

Bạch Linh Phù là ngọn núi ẩn sâu giữa hàng ngàn vực thẳm, là một nơi "hữu tình thơ mộng" mà hiếm ai biết đến. Nơi khuất nhất của Bạch Sơn này, cũng là nơi bình thường nhất trong những nơi hữu tình nhất, có một nữ nhân hàng ngày, hàng giờ vẫn luôn trông về phía Bắc nơi xa xăm-Tuyết Linh Cốc.

Ngày nào cũng thế, trừ lúc ngủ nghỉ, ngự thiện, chẳng một giây nào nàng thôi buông tầm mắt về hướng đó. Nàng là đang chờ, chờ một nam nhân trở lại, chờ nam nhân ấy thực hiện lời hứa năm xưa.

Nàng còn nhớ, lần đầu tiên nàng gặp hắn, khi ấy hắn mười bốn, nàng mười tuổi. Hắn và nàng, là hai đứa trẻ mồ côi, vô tình gặp được nhau, rồi chẳng biết tự lúc nào hai người nương tựa vào nhau.

Nàng cũng nhớ, năm nàng mười một, hắn muốn bái sư học nghệ, trước lúc rời núi, hắn từng nói với nàng: "Chờ ta! Sớm thôi, ta sẽ trở về!".

Nhiều khi, nàng nhìn lên bầu trời, cảm nhận những vì tinh tú với nỗi buồn da diết. Liệu hắn có trở về không? Điều này, chính nàng cũng chẳng thể biết được. Chỉ có một điều duy nhất nàng có thể khẳng định, đó là nàng vẫn sẽ chờ hắn, chờ đến khi hắn quay trở về...

Sáu năm rồi, liệu hắn còn nhớ nàng không? 

Sáu năm qua, hắn sống có tốt không? Có ai coi thường hắn không? Có ai nhắc nhở hắn mỗi bữa không?

Một năm, rồi lại hai năm qua đi. Mãi đến lúc nàng mười chín mới nhận được vỏn vẹn một phong thư của hắn.

Hắn nói, hắn sẽ cho thuộc hạ đến đón nàng. Hắn đang muốn thực hiện lời hứa năm xưa sao? Có phải không hắn muốn cưới nàng, muốn đem nàng trở thành tân nương đẹp nhất như lời hứa ngày nào?

Nhưng nàng sai rồi. Thực sự nàng đã sai quá nhiều. Hắn...muốn nàng đến tham dự ngày đại hỉ của hắn!

Tim nàng thắt lại, từng đợt đau đớn ùa về như những ngọn sóng bao phủ lấy nàng. Bao năm chờ đợi, cả tuổi xuân nàng dành để đợi hắn, đổi lại chính là một hỉ sự đỏ đến nhức mắt. 

Không! Nàng thà đừng tồn tại, thà không gặp hắn, còn hơn là nhìn hắn cùng nữ tử khác âu yếm! Nàng sẽ không đến, vĩnh viễn không muốn nhìn thấy cảnh tượng "tình chàng ý thiếp" của nàng ta với hắn!

Nàng có gì không tốt sao? Nàng cầm kì thi họa đều biết, đâu có kém nữ tử nào trong thiên hạ? Hay là vì thời gian cách xa quá dài khiến hắn quên đi nàng? Điều này lại khó nghĩ đến! Nàng biết hắn, hắn là người trọng tình nghĩa, nếu đã nhớ một người thì sẽ mãi mãi chẳng quên. Phải không, lí do khiến hắn rời xa nàng, chính là hắn thật sự yêu nữ tử kia?

Nghĩ đến hắn, nàng đau quá. Đau, không phải ở thể xác, mà là cảm giác giống như ngàn châm độc đâm vào trong trái tim...

.....................................................................

Ngày hắn thành thân, Bạch Linh Phù ngập trong bóng tối.

Không gian tăm tối, mây đen nghịt trời, lan cả vào lòng nàng. Ánh mắt nàng phủ một tầng ảm đạm, hướng một nơi vô thực vô ảo nào đó...

Không còn nữa rồi, hắn xa nàng thật rồi. Giờ khắc này, phải chăng hắn đang cười thật hạnh phúc? Nữ tử ấy có thể cho hắn sự ấm áp, vậy nàng còn lo điều gì nữa đây? Là nàng lo chuyện bao đồng rồi sao?

Không có hắn, nàng sống có còn mục đích? 

Mưa nặng trĩu trút xuống, tiếng động ồ ạt như muốn kêu gào khóc thét. Là ông trời thương nàng, thương nàng đã ngốc nghếch lãng phí một đời chỉ vì một ảo vọng...Nàng đi mất rồi, chìm vào nơi đáy vực sâu hun hút kia, tự dứt mình khỏi tình ái dai dẳng. Bạch Sơn sẽ chẳng còn nữ tử nào mỉm cười hát theo nhịp gió, hoa mai nở vô thức, chẳng biết nên chờ ai đến ngắm, những phiến đá cùng ngày càng mọc thêm nhiều rêu xanh, để cho những kí ức cũ qua đi, để nữ nhân ấy về nơi cực lạc thanh bình, chẳng cần phải chờ đợi nhớ nhung.
****************************

PS:Tên đoản: #BY HyperScythe  


Đoản vănNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ