CHƯƠNG 28: Bữa cơm

1.9K 103 2
                                    


"Nếu đã toàn bộ nghe theo ta, trước liền hộ tống ngươi trở về đã." Trên đường, người đến người đi thực sự ầm ỹ. Trầm Tuyệt Tâm tay vịn vào vòng eo của Oản nương. Bởi vì, trên người Oản nương đang đeo theo Linh nhi không tiện cho lắm, lại lo lắng người trên đường có ác ý, lúc này mới muốn hộ tống nàng trở về.

Giẫm chân tại chỗ thật mạnh, thanh âm của Tô Vãn Ngưng lạnh như băng truyền tới "Phu quân, cha mẹ đều còn đang ở trong phủ chờ ngươi trở lại ăn chung. Phu quân, chớ cùng ngoại nhân nói chuyện phiếm lâu như vậy chứ!."

Nàng đem hai chữ 'Ngoại nhân' nhấn lại thật mạnh, nếu cha mẹ chồng không ở phòng ngồi chờ, nàng sao lại có thể xuất môn tìm hắn hồi phủ?

Lại càng không phải nói ra hai chữ 'Phu quân' như vậy. Tô Vãn Ngưng tất nhiên là biết được người trước mặt chính là Oản nương. Trầm Tuyệt Tâm cũng không phải là quang minh lỗi lạc chính khí quân tử gì...

Mới vừa rồi, trong lúc đi tìm nàng vô tình nghe trộm việc 'phụ trách'. Cái gì mà chịu trách nhiệm. Ha ha.........

Cũng vì vậy, Tô Vãn Ngưng mắt lạnh đảo qua nhìn Trầm Tuyệt Tâm. Trong lòng cũng một trận mất mát cùng khó chịu. Rốt cuộc, hắn cũng chỉ là một người lang thang phong lưu. Chuyện đó, tất nhiên là không thể tránh khỏi được.

Nghe vậy, Oản nương trước hết đem ánh mắt để trên người Tô Vãn Ngưng. Như vậy, đẹp đẽ quý giá cùng ôn nhu, xiêm y cùng dáng dấp lại càng lãnh diễm làm động lòng người. Trên người của nàng toát lên vẻ phong vận, thanh nhã.

Lần đầu tiên nhìn thê tử của Trầm công tử ở một khoảng cách gần như vậy, trong lòng Oản nương cảm thấy hổ thẹn. Phu nhân của Trầm công tử đẹp như thế, nàng chỉ là một phụ nhân vô tri. Nếu như nàng cùng mình nhìn nhau mà đứng, sợ là mình sẽ làm dơ mắt của người bên ngoài.

Trầm công tử quả nhiên là có phúc khí, có thể được lấy được một giai nhân xinh đẹp như thế làm bạn đời của mình....

"Trầm, Trầm công tử." Oản nương đem Linh nhi có chút buồn ngủ ôm vào trong ngực, lui lại mấy bước. Giữ cho mình cùng Trầm Tuyệt Tâm một khoảng cách. Nàng là không thể bị phu nhân của Trầm công tử hiểu lầm, cũng không thể để cho Trầm công tử bởi vì nàng mà cùng phu nhân trở mặt.

"Phu nhân của Trầm công tử đã xuất môn mà tìm ngươi, vậy Oản nương một mình trở về là được. . . Trước Oản nương liền cáo từ."

"Oản nương?" Mắt nhìn thấy Oản nương không muốn phiền đến mình. Trầm Tuyệt Tâm cũng không biết giải thích như thế nào, chỉ biết đứng tại chỗ nhìn nàng càng đi càng xa, thẳng đến khi không còn thấy bóng dáng nàng nữa.

Trên đường cái vẫn là người đến người đi, không ít bách tính đều ghé mắt nhìn nha hoàn cùng Tô Vãn Ngưng. Từ trước, chưa từng nhìn thấy dáng dấp thiên kim của Tô tri phủ ra sao. Chỉ được thỉnh thoảng, nghe nói nàng là một tiểu mỹ nhân, hôm nay vừa thấy, thật sự là bị kinh diễm.

"Phu quân, chớ không phải là muốn ta đứng ở chỗ này bị bách tính tùy ý nhìn lén sao? Cha mẹ còn đang trong phủ chờ chúng ta trở lại, phu quân...?" Trong lòng do dự có hay không quay về, cuối cùng Tô Vãn Ngưng vẫn là quyết định tiến lên khoác tay Trầm Tuyệt Tâm, ở  bên tai của nàng mà nhẹ giọng nói. Một loạt hành động như vậy trong mắt người ngoài, liền là khuê trung mật ngữ giữa vợ và chồng.

[BHTT - Edit] [NP] Phất Tụ Hồng Trangحيث تعيش القصص. اكتشف الآن